Chương 284
“Anh Hồ, cô gái kia rất giống phụ nữ Vạn Hoa của các anh nhi? Thật xinh đẹp.”
Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, mặc áo bành tô, tóc vàng mắt xanh, trông rất có sức hấp dẫn của một người đàn ông thành thục. Ông ta tên là Cody Rossi, lai lịch cũng không nhỏ.
Milan có sáu gia tộc nổi tiếng, được gọi là gia tộc quyền lực nhất Milan. Đồng thời sáu gia tộc này cũng rất có sức ảnh hưởng trên toàn nước Ý. Cody Rossi này chính là người cầm quyền của gia tộc Rossi, một trong sáu gia tộc lớn này, đồng thời ông ta cũng là người cầm quyền trẻ tuổi nhất trong sáu gia tộc ở Milan. Bất kể là năng lực hay thủ đoạn của ông ta đều thuộc loại đứng đầu, khuyết điểm duy nhất là háo sắc.
“Ngài Rossi có hứng thú với cô ta sao? Vậy có cần tôi thăm dò giúp ngài không?” Người nói chuyện là một người đàn ông có gương mặt phương Đông. Tên anh ta là Hồ Hạo, người Việt quốc tịch Ý. Đến nay ở Milan, họ Hồ thậm chí đã trở thành họ lớn. Hồ Hạo là chó săn của Cody Rossi, mấy năm nay đã giúp Cody Rossi lừa gạt không ít thiếu nữ phương đông. “Được, tôi không am hiểu tiếng Việt, phiền toái anh Hồ.”
“Ngài Rossi yên tâm, cứ giao cho tôi.”
Hồ Hạo bưng một ly rượu vang, cười tủm tỉm đến gần Lâm Ngọc Ngân.
“Thưa cô, xin hỏi cô có phải là người Vạn Hoa không?”
Lâm Ngọc Ngân ngẩn người. Gặp đồng hương ở phương xa vốn là chuyện đáng mừng đối với Lâm Ngọc Ngân.
“Đúng thế, chào anh. Anh cũng là người Vạn Hoa à?”
“Vâng, thật trùng hợp, tôi là Hồ Hạo, có thể uống một ly với cô không?”
“Chào anh Hạo, tên tôi là Lâm Ngọc Ngân.” Lâm Ngọc Ngân cụng ly với Hồ Hạo, nhưng cô không am hiểu uống rượu nên chỉ nhấp một ngụm nhỏ. Hồ Hạo không khách khí, sau khi làm quen thì đã đi thẳng vào vấn đề: “Cô Ngân, tôi có một người bạn muốn nhảy một điệu với cô, được không?”
Lâm Ngọc Ngân ngẩn ra, mơ hồ cảm thấy không ổn. Cô đang định từ chối thì Cody Rossi đã đi sang bên này. Ông ta nói tiếng Việt lơ lớ, mỉm cười duỗi tay: “Chào cô, cô gái xinh đẹp đến từ phương đông. Từ lần đầu tiên gặp cô, tôi đã bị sắc đẹp của cô hớp hồn. Tôi có thể mời cô qua bên kia khiêu vũ không?”
Lời nói và cử chỉ của Cody Rossi rất lịch sự, ngoại hình cũng cao lớn anh tuấn. Nhưng có lẽ là vì tay chơi già đời nên ông ta cứ tỏa ra mùi nguy hiểm. Lâm Ngọc Ngân lập tức cảnh giác, vội nói: “Xin lỗi ông, tôi không biết khiêu vũ.”
Hồ Hạo vội cười nói: “Không sao đâu cô Ngân, ngài Ross có thể dạy cô. Ông ấy rất có thành ý.”
Lâm Ngọc Ngân tiếp tục lắc đầu từ chối. Sắc mặt Cody Rossi đã trở nên khó coi, giọng Hồ Hạo cũng trở nên âm trầm: “Cô Ngân, đây là cơ hội tốt giúp cô từ chim sẻ biến thành phượng hoàng. Cô hãy suy nghĩ cho kỹ đi, đừng đánh mất cơ hội này.”