Chương 74
“Hôm nay nếu tôi không vay được tiền, nhà họ Lâm mà chết thì chính là vì chị, dù sao chị cũng là người nhà họ Lâm, chẳng lẽ chị lại còn muốn ép nhà họ Lâm chúng ta đến đường cùng sao?”
Trong lòng Lâm Ngọc Ngân run lên, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Mặc dù người nhà họ Lâm vốn dĩ không coi Lâm Ngọc Ngân như người thân, nhưng mà, từ đầu đến cuối Lâm Ngọc Ngân vẫn là người quá lương thiện.
Trần Hùng đứng một bên lạnh giọng nói: “Trước đó tôi đã dạy cô rồi, cầu xin người khác, thì phải có dáng vẻ của người đi cầu xin.”
Lâm Tú Minh cắn chặt răng, hận không thể chém Trần Hùng thành muôn mảnh.
Nhưng mà, cô ta lại không dám nổi giận. “Ngọc Ngân, tôi cầu xin chị hãy giúp chúng tôi năn nỉ người ta một chút, nếu không, nhà họ Lâm chúng ta thật sự sắp tiêu đời rồi.”
“Chị không nể mặt tôi, thì cũng nghĩ đến ông nội một chút..”
Lâm Ngọc Ngân hít sâu một hơi, đi tới chỗ Triệu Hải Cường ở bên kia: “Triệu Hải Cường, anh có thể tha cho bọn họ lần này được không?”
Lúc Lâm Ngọc Ngân nói lời này, cả người không có chút sức lực nào.
Chính cô cũng có việc cầu xin người ta, Triệu Hải Cường việc gì phải cho cô mặt mũi?
Triệu Hải Cường lại vội vàng nhìn về phía Trần Hùng bên kia.
Thấy Trần Hùng hơi gật đầu, Triệu Hải Cường lập tức hiểu ý.
“Đồ chó chết nhà anh, còn không mau tạ ơn cô Ngân?” Trương Tuấn Dương như người được miễn tội chết, vội vàng đứng lên rối rít cảm ơn Lâm Ngọc Ngân. Thậm chí ngay cả Trương Gia Bảo đứng ở cạnh, cũng không kìm lòng được mà nói lời cảm ơn với Lâm Ngọc Ngân.
Chuyện này đúng là quá nguy hiểm, chỉ thiếu chút nữa thôi là kế hoạch lừa mảnh đất Bình Nam của nhà họ Lâm kia cũng bị hỏng theo rồi.
Trong lòng Lâm Tú Minh rất tức giận, nhưng cô ta cũng không dám thể hiện ra ngoài.
Lúc này, mặc dù cô ta thở dài một hơi, nhưng sâu trong lòng, vẫn luôn cảm thấy phiền muộn.
Cô ta nghĩ mãi cũng không rõ vì sao ngay cả một nhân vật lớn như Triệu Hải Cường cũng cho Lâm Ngọc Ngân mặt mũi như thế.
Chẳng lẽ Lâm Ngọc Ngân không chỉ ngủ với Hà Thái Trung, mà còn ngủ luôn cả với Triệu Hải Cường rồi ư?
Trần Hùng lặng lẽ nhìn về phía Lâm Tú Minh ở bên này, nói: “Ngọc Ngân giúp cô, cũng không biết nói tiếng cảm ơn à? Vô học đến như vậy sao?”
“Trần Hùng, anh. ..”
Lâm Tú Minh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể bất đắc dĩ nói cảm ơn Lâm Ngọc Ngân.
Mà lúc này đây, Triệu Hải Cường lại đưa một bản hợp đồng đã được soạn thảo cẩn thận cho Lâm Ngọc Ngân, vẻ mặt mặt còn tỏ ra rất kính trọng.
“Cô Ngân, toàn bộ hợp đồng cho vay tôi đã chỉnh lý lại thật tốt rồi.”
“Số tiền cho vay là ba trăm năm mươi tỷ đồng, chỉ cần cô ký tên ở phía trên, là có thể có hiệu lực ngay lập tức.”
“Cho vay trong nửa tháng!”
Cái gì, ba trăm năm mươi tỷ đồng?
Lâm Ngọc Ngân lại vay tận ba trăm năm mươi tỷ đồng ở ngân hàng Sacombankl Trong khoảnh khắc này, không chỉ Lâm Tú Minh choáng váng, mà Trương Gia Bảo và Trương Tuấn Dương cũng bị choáng theo!
Sao lại có thể như vậy được, điên rồi à?
Cô ta nhìn phần hợp đồng trong tay Lâm Ngọc Ngân kia, hợp đồng cho vay ba trăm năm mươi tỷ đồng lại chỉ có vài trang giấy mỏng manh.
Lại nhìn bản hợp đồng trong tay mình, cô ta chỉ vay bảy mươi tỷ, sao hợp đồng lại dày một đống như thế này?
Tình huống gì đây?
Lâm Tú Minh luôn cảm giác có điểm nào đó không đúng, nhưng rốt cuộc thì không đúng ở chỗ nào, nhất thời trong thời gian ngắn như vậy cô ta lại không nói lên được.
Thời gian giải ngân khoản vay trên hợp đồng ghi là nửa tháng.
Nhưng trên thực tế chỉ vẻn vẹn qua ba ngày, khoản tiền ba trăm năm mươi tỷ đồng mà ngân hàng Sacombank cho vay đã về tới tài khoản của cô.
Nhìn con số ba trăm năm mươi tỷ trong tin nhắn trên màn hình điện thoại di động, Lâm Ngọc Ngân chỉ cảm thấy tất cả những chuyện này đều không chân thật.
“Trần Hùng, em luôn cảm giác, tất cả những chuyện đã xảy đều chỉ là một giấc mơ của em vậy.”
Trần Hùng đứng ở một bên, mặt mỉm cười nhìn cô, nói: ‘Đồ ngốc này, đây không phải là mơ”
“Tất cả những chuyện này đều là thật, tiếp theo đây chính là thời điểm để em như cá gặp nước, thể hiện được tất cả năng lực của mình!”