Chương 239
Mỗi một ông chủ, bất kể ngành công nghiệp nào, đều có ước mơ đưa công ty và sản phẩm của chính mình vươn ra thế giới.
Lâm Ngọc Ngân cũng vậy.
Từng nghĩ đó chỉ là một giấc mơ nhưng giờ cô nhận ra rằng điều đó hoàn toàn không ngoài tầm với của bản thân.
Vì để phát triển được thương hiệu quần áo của riêng mình.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Ngọc Ngân dường như dành toàn bộ sức lực và tinh thần của mình đều dồn hết vào đây, từng bước từng bước chuẩn bị kế hoạch.
Mức độ tối đa mà họ phải đạt được là đả thông con đường thị trường của Tam Giang.
Và bằng mọi giá nhận được các dự án hợp tác với nhiều công ty quần áo ở thành phố Thiên Di.
Nếu các dự án này có thể vận hành thành công và đạt được hiệu ứng tốt trên thị trường. Như vậy thì bọn họ có thể trực tiếp đặt nền móng cho việc thành lập thương hiệu của tập đoàn Ngọc Thanh.
Nhưng nếu thất bại, cũng đồng nghĩa với việc nó sẽ mang lại tổn thất vô cùng lớn cho tập đoàn Ngọc Thanh.
Nhưng cho dù đó là Lâm Ngọc Ngân hay ông Tư, hoặc kể cả các quan chức cấp cao khác ở tập đoàn Ngọc Thanh.
Tất cả đều tràn đầy tin tưởng vào kế hoạch này.
Sản phẩm của tập đoàn Ngọc Thanh của họ đã vượt qua thử nghiệm của thị trường và hoàn toàn không thể thất bại! Thành phố Thiên Di của tỉnh Tam Giang.
Đây là một thành phố lớn ở tỉnh Tam Giang, diện tích và sự thịnh vượng kinh tế gần như ngang hàng với một tỉnh thành.
Đồng thời cũng là nơi tập trung buôn bán sỉ quần áo lớn nhất toàn khu vực phía nam.
Chợ quần áo ở đây không biết rộng hơn bên thành phố Bình Minh biết bao nhiều lần.
Điểm khác biệt duy nhất là các thương hiệu quần áo ở thành phố Thiên Di không đồng đều, trong khi ở thành phố Bình Minh, họ chủ yếu kinh doanh các thương hiệu cao cấp. Đây là lý do tại sao khi dự định thâm nhập thị trường nội địa Gucci lại chọn Thành phố Bình Minh thay vì Thành phố Thiên Di.
Ngay khi tập đoàn Ngọc Thanh đang cố gắng hết sức để tạo ra được sản phẩm của riêng mình, thì tất cả các con đường đều hết sức hừng hực khí tế.
Biệt thự nhà họ Hàn, trong phòng của Hàn Vũ.
Có thể trông thấy một thiếu nữ chỉ cao 1m6, nhìn từ trên xuống dưới toàn thân lại mang theo một khí chất cao ngạo ngạo kiều đang nằm trên giường của Hàn Vũ.
Khuôn mặt vốn cũng chẳng được xem là xinh xắn của cô giờ đây đã bị che phủ bằng một tầng lớp mây đen.
Hàn Khoa đang đứng bên cạnh cô ta, khuôn mặt thoáng hiện lên một sự khẩn trương lo lắng.
Không vì lí do gì khác, chỉ đơn giản là vì người phụ nữ hiện tại đang đứng trước mặt ông ta chính là Phó Xuân Yến.
Thiên kim tiểu thư của nhà họ Phó ở trong tỉnh, mặc dù là cô ta là con dâu, nhưng Hàn Khoa vẫn đối với cô ta kiêng kị ba phần.
Hàn Vũ nằm trên giường toàn thân đều đã được cố định bằng định và nẹp thép, giờ anh không thể cử động được bất kì thứ gì khác ngoài mắt và miệng cả.
Lúc này, hắn ta chỉ biết nhìn vợ bằng ánh mắt tuyệt vọng, giọng nói yếu ớt và yếu ớt.
“Vợ à, em nhất định phải trả thù cho anh!”
Hàn Vũ ý thức vẫn còn rất tỉnh táo, rất khó để có thể tưởng tượng hắn ta làm sao sống sót qua khoảng thời gian này.
Giờ đây, Hàn Khoan toàn tuyệt vọng với cuộc sống của mình, và mong muốn duy nhất của anh là bắt giữ Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân, dùng phương pháp tàn nhẫn nhất trên thế giới này để tra tấn, hành hạ bọn họ và trả thù cho chính mình.
Phó Xuân Yến nhìn Hàn Vũ, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, vô cùng chán ghét.
Cô ta quay đầu nhìn Hàn Khoa, giọng điệu lạnh lùng: “Chắc không phải là anh ta lại ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt rồi chọc ngay phải tổ ong đấy chứ?”
Hàn Khoa giật mình một cái, tâm trạng càng trở nên khẩn trương lo lắng hơn.
Đây là lý do tại sao anh ta không thông báo cho Phó Xuân Yến về những gì thay đổi ở nhà.
Nếu để Phó Xuân Yến biết được sự thật, e rằng đối phương không những không giúp được gì mà còn mang đến tai họa không nhỏ cho nhà họ Hàn cơ.
May mắn thay, Hàn Khoa đã suy nghĩ đến mọi trường hợp.