Chương 112
“Lục Tấn, chỉ bằng một đám không ra gì như vậy mà ông có can đảm đến chơi với tôi sao?”
Sau sự kinh ngạc trong phút chốc, Lục Tấn lại khôi phục bộ dáng lạnh nhạt lúc ban đâu.
“Xem ra cậu thật sự rất trưởng thành, rất có bản lĩnh đấy.”
“Vậy cũng tốt, đúng lúc tôi vừa xử lý xong mấy chuyện còn sót lại trong tay, vừa hay bớt chút thời gian chơi vài trò thú vị cùng cậu được đó.”
Trần Hùng đáp: “Tôi thì không vấn đề gì, luôn sẵn sàng.”
“Nhưng mà ông muốn chơi với tôi thì chuẩn bị sẵn đặt cược tính mệnh đi!”
Đi ra khỏi sà lan, ngoài trời lúc này bị mặt trời thiêu đốt, ánh nắng có chút chói lọi.
Trần Hùng ngước đầu nhìn mặt trời trên cao, đôi mắt nhìn thẳng về phía mặt trời không hề nháy dù chỉ một chút. Nhìn chằm chằm khoảng mười giây, sau Trần Hùng bỗng cười nói.
“Ngô Quế Anh, bà cuối cùng cũng không ngồi yên được rồi sao?” Khoảng thời gian Trần Hùng gặp mặt Lục Tấn từ đầu tới cuối chỉ bằng thời gian hút nửa điểu thuốc.
Mà Lưu Cường và Lưu Ánh Nguyệt bên này thì vẫn còn đang chửi mắng sau lưng Trần Hùng.
Lúc thấy Trần Hùng quay lại thì Lưu Ánh Nguyệt lập tức lao tới, sắc mặt khó coi nói: “Trần Hùng, cậu vừa chạy đi đâu vậy hå?”
Trần Hùng vội vàng trả lời: “Mẹ, vừa nãy ở đây chẳng phải có cướp sao, con chạy đi báo cảnh sát…”
“Vậy người cậu tìm được đâu?”
Trần Hùng bất đắc dĩ thực sự, đứng thằng hai vai và nói: “Con chạy một vòng lớn nhưng không tìm thấy.”
“Ô, vậy đám cướp kia đâu, bọn chúng chạy đâu rồi?”
Sau đó, vẻ mặt Trần Hùng đầy lo lắng quan tâm đi tới cạnh Lâm Ngọc Ngân và Lâm Thanh Thảo: “Sao rồi, hai người có sao không, có bị dọa sợ không?”
“Cậu còn mặt mũi mà hỏi vậy sao?”
“Bị dọa sợ chạy mất dạng còn nói đi tìm cảnh sát.”
“Tìm cái đầu cậu ấy, cậu lừa trẻ con à?”
“Cậu là tên bất tài vô dụng nhất mà tôi từng gặp. Vợ con cậu còn ở đó mà còn cố ý bỏ chạy. Trần Hùng, cậu không xứng với Ngọc Ngân.”
Vừa dứt lời, Lưu Cường vung tay, một đấm nhắm thẳng mặt Trần Hùng mà nện tới.
Trần Hùng nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh một đấm kia.
Lưu Cường giật mình, nhưng anh ta cũng lập tức cho đây chỉ là trùng hợp, Trần Hùng gặp may thôi. Sau đó, Lưu Cường lại vung một đấm tới.
“Anh à, anh dừng tay lại đi.”
Lâm Ngọc Ngân nói một câu, lập tức khiến Lưu Cường khựng lại: “Ngọc Ngân, tại sao em cứ che chở cho tên rác rưởi này chứ?”
“Lần này em phải để anh dạy nó làm người, phải đánh khiến em hà giận mới thôi.”
“Em không cần.”
Lâm Ngọc Ngân đứng chắn trước người Trần Hùng, hành động của cô khiến Trần Hùng thật cảm động.
Nhưng Lưu Cường càng nhìn càng thấy chướng mắt, anh ta chỉ thẳng vào mặt Trần Hùng và mắng: “Đồ bỏ đi, có gan thì đứng trốn sau lưng phụ nữ như thế, mau đứng ra đây, chúng ta một đối một.” Mà Trần Hùng bên này lại đang chơi trò “ai trợn mắt lâu hơn”, cứ vậy mà coi Lưu Cường thành không khí.
Loại thái độ dửng dưng như không này của Trần Hùng càng khiến cho Lưu Cường điện máu.
Lâm Ngọc Ngân thấy anh họ sắp sửa bùng nổ thì vội vàng lôi Trần hùng rời đi, còn ngoái lại nói: “Em với Trần Hùng đi mua cho bà ngoại mấy món quà, mọi người cứ đi trước đi”
Sau đó Lâm Ngọc Ngân kéo theo Trần Hùng, hai người cũng chạy, đến cả bé Thanh Thảo cũng không được đi theo.
Hai người cùng nhau chạy thằng ra khỏi bến tàu thì ngừng lại, Lâm Ngọc Ngân vỗ vỗ ngực mấy nhịp: “Cuối cùng cũng trốn ra được, anh họ của em chính là một tên cũ súc, hở tí là nổi nóng.”
“Anh ấy cũng là vì muốn tốt cho em mà.” Kỳ thực, trong lòng Trần Hùng cũng không hề tức giận. Mặc dù toàn bộ chuyện này đều là nhằm vào anh, nhưng trong lòng anh cũng biết, Lưu Cường làm vậy thật ra cũng là vì muốn tốt cho Lâm Ngọc Ngân thôi.
Cho nên, Trần Hùng cũng sẽ không vì những chuyện này mà so đo với anh ta! “Vừa rồi anh thật sự đi tìm cảnh sát.”
Trần Hùng nói.
“Ừm, em biết mà.”
Trần Hùng nói thế nhưng cũng không tin rằng Lâm Ngọc Ngân sẽ lập tức tin tưởng mình, thật không ngờ, cô vậy mà tin thật, dễ dàng đến mức anh cũng thấy ngạc nhiên.
“Sao vậy?”
“Không, không có gì..” Trần Hùng lắc đầu: “Em không nghĩ rằng, anh thật sự là do sợ hãi mới bỏ chạy sao?”
“Ha ha ha.”
Lâm Ngọc Ngân cười thành tiếng: “Không, em không nghĩ anh sẽ sợ, em lại cảm thấy, anh làm như vậy rất đúng!”