Chương 15
Lần trước, chính miệng Trương Văn Long nói chuyện nhà họ Lâm tặng qua để đi cửa sau đã khiến người siêu giàu vô cùng tức giận.
Những ngày này, trên dưới nhà họ Lâm đều vì chuyện này mà thấp thỏm không yên.
Họ lo sợ vừa làm ra sai sót gì, người siêu giàu sẽ bảo Trương Văn Long hủy bỏ quyền thuê mặt bằng Đại Hưng Thịnh của họ.
Đồng thời, những ngày này trên dưới nhà họ Lâm cũng vắt óc suy nghĩ, muốn thay đổi hình tượng của gia tộc trong lòng người siêu giàu trở nên tốt đẹp, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp.
Lâm Danh Sơn cũng trở nên kích động, nói: “Văn Dương nói không sai chút nào, trong hôn lễ của người siêu giàu, Hiển Lâm chúng ta nhất định phải tham dự.”
“Nhất định phải mượn cơ hội này, thay đổi hình tượng nhà họ Lâm trong lòng người trẻ tuổi siêu giàu kia.”
Mọi người trong nhà họ Lâm đều gật đầu tán đồng.
Nhưng vấn đề cũng theo đó mà xuất hiện, hiện tại nhà họ Lâm căn bản không tìm thấy “vé vào cửa” nơi tổ chức hôn lễ của người siêu giàu.
Tưởng tượng thì rất đẹp đẽ, thực tế lại rất tàn khốc.
“Gia Bảo, cháu xem thử bên phía nhà họ Trương của cháu, có thể hỗ trợ thêm một lần, tìm cơ hội để nhà họ Lâm được tham dự hôn lễ của người siêu giàu?”
Lâm Danh Sơn không thể không nhờ vả Trương Gia Bảo lần nữa.
Trương Gia Bảo hơi khó xử, nói: “Ông nội, nghe nói lần này những người có tư cách tham dự hôn lễ của người siêu giàu, đều là doanh nghiệp, gia tộc hàng đầu của thành phố Bình Minh.”
“Ngay cả nhà thuốc Thiên Dược của nhà họ Trương bên cháu, cũng lợi dụng không ít mối quan hệ, mới miễn cưỡng có một ghế.”
“Hiển Lâm muốn tham dự, sợ rằng có chút khó khăn.”
Lâm Danh Sơn vội nói: “Ông nội không sợ chi tiền, chỉ cần cháu có thể giúp tập đoàn Hiển Lâm có vé vào, nhà họ Lâm góp thêm bao nhiêu tiền cũng được.”
“Vậy được, cháu sẽ thử.”
Tuy trong lòng Trương Gia Bảo rất không muốn, nhưng vì một vài mục đích nào đó, anh ta vẫn nghiến răng đồng ý.
“Cảm ơn cháu, Gia Bảo, cháu thật sự là rể quý của nhà họ Lâm chúng ta.”
Sau đó Lâm Danh Sơn nhìn sang Lâm Văn Dương, nói: “Văn Dương, lần này tham dự hôn lễ của người siêu giàu, quà cáp nhất định không thể thiếu, con đi chuẩn bị thật kỹ, xem thử món quà gì, mới có thể thể hiện hết lòng thành của chúng ta.”
“Đây là cơ hội tốt nhất của nhà họ Lâm chúng ta, nhất định đừng làm hỏng việc.”
“Con biết rồi, thưa cha.”
Lâm Văn Dương cũng vội vàng gật đầu.
Chính vào lúc mọi người trong nhà họ Lâm đang nhiệt tình bàn bạc về hôn lễ của người siêu giàu.
Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân xách một túi đựng hộp quà lớn cùng với thiệp mời đi vào.
Phút chốc tất cả mọi người đều nhìn về phía hai người.
Hôm nay Lâm Ngọc Ngân đặc biệt trang điểm tỉ mỉ, ăn mặc chăm chút.
Nếu đã đến đây mời họ hàng, bạn bè tham dự hôn lễ của mình và Trần Hùng, vậy thì phải thể hiện thành ý.
Cô đã chọn rất lâu ở cửa hàng mứt bánh mới chuẩn bị xong kẹo mừng và hộp quà.
Hơn nữa hình vẽ trên mỗi một tấm thiệp mời, đều do chính tay cô thiết kế, tặng cho những người khác nhau, những hình vẽ trên đó cũng khác nhau.
“Lâm Ngọc Ngân, Trần Hùng, hai người đang muốn làm gì đấy?”
Hai người vừa đặt chân vào cửa, bên kia đã truyền tới giọng nói quái gở của Lâm Tú Minh.
Cùng lúc đó, trên mặt của những người trong nhà họ Lâm cũng hiện ra sự khinh thường.
Lâm Ngọc Ngân thật sự rất muốn hôn lễ của mình có thể nhận được sự chúc phúc của những họ hàng nhà họ Lâm.
Cô xách hộp quà và thiệp mời đi vào, sau đó phát cho từng người trong họ hàng.
“Các vị trưởng bối thân thích, cháu và Trần Hùng dự định tổ chức hôn lễ vào thứ năm tuần sau.”
“Cháu thật sự rất hy vọng có thể nhận được sự chúc phúc của mọi người.”
“Vì vậy, đến lúc đó hy vọng mọi người có thể đến tham dự.”
Nói xong Lâm Ngọc Ngân còn đặc biệt cúi người trước mọi người.
Nói thật lòng lúc Trần Hùng nhìn thấy cảnh này, trong lòng có chút chua xót.
Bầu không khí yên tĩnh đến lạ, sau vài giây, vang lên một tiếng “bộp”.
Lâm Tú Minh lập tức vứt hộp quà và thiệp mời trong tay xuống đất, hơn nữa còn hung hăng giẫm lên.
“Người siêu giàu kết hôn, hai người cũng muốn kết hôn.”
“Còn dám tổ chức cùng một ngày, Lâm Ngọc Ngân chị cố tình muốn nương nhờ người siêu giàu để nổi tiếng hay là như nào?”
“Muốn để chúng tôi tham dự hôn lễ của chị và tên ăn mày đó, không có cửa!”
Không chỉ Lâm Tú Minh làm ra hành động độc ác càn quấy.
Mà những người khác của nhà họ Lâm cũng mang vẻ mặt ghét bỏ, vứt những hộp quà và thiệp mời sang một bên.
Những hành động đó, bỗng khiến Lâm Ngọc Ngân vô cùng lúng túng, thật sự không còn chỗ nào để trốn.
Trong lòng Trần Hùng dâng lên một cơn giận dữ.
“Cho dù các người không thành tâm chúc phúc, cũng không cần phải càn quấy giẫm đạp tôn nghiêm của người khác như thế.”
“Nhặt nó lên cho tôi.”
Vẻ mặt Trần Hùng âm u lạnh lẽo, anh nhìn Lâm Tú Minh, nghiến răng nói.
Lâm Tú Minh đã thấy sổ “xác nhận chướng ngại tinh thần ngắt quãng” của Trần Hùng, vì vậy trong lòng cô ta có chút sợ hãi Trần Hùng theo bản năng.
“Anh… anh muốn làm gì?”
Lâm Tú Minh vô thức lùi về sau một bước.
“Trần Hùng, nơi này là nhà họ Lâm đấy, anh đừng làm bậy.”
“Lẽ nào chúng tôi không đồng ý tham dự hôn lễ của hai người, anh còn muốn mang dao để cưỡng ép sao?”
“Tôi bảo cô, nhặt nó lên.”
Trần Hùng không muốn lặp lại lần thứ ba, trong lòng anh, thật sự đã nảy sinh suy nghĩ chết chóc với Lâm Tú Minh.
“Trần Hùng.”
Lâm Ngọc Ngân thấy tình hình không ổn, vội kéo Trần Hùng lại: “Thôi bỏ đi.”
“Nhưng mà Ngọc Ngân..”
“Em bảo anh thôi đi.”
Lâm Ngọc Ngân bỗng gầm một tiếng, đôi mắt cô, đã ướt từ lâu.
Sau đó cô nhìn sang Lâm Danh Sơn: “Vậy là ngay cả ông, cũng không đồng ý tham dự hôn lễ của cháu và Trần Hùng sao?”
Trong giọng điệu của Lâm Danh Sơn không mang theo chút tình cảm nào, giống như căn bản không coi Lâm Ngọc Ngân là cháu gái của mình vậy.
“Thứ năm tuần sau, là ngày cử hành hôn lễ của ông chủ Đại Hưng Thịnh.”
“Lần trước nhà họ Lý chúng ta đã khiến ông chủ đó không vui, vì vậy cần phải nhân cơ hội này, tham dự hôn lễ của anh ta, từ đó thay đổi ấn tượng của anh ta đối với nhà họ Lâm chúng ta.”
“Còn cháu và Trần Hùng, Ngọc Ngân à, cháu còn chế nhà họ Lâm sáu năm trước chưa đủ mất mặt sao?”
“Bây giờ hai người lại còn đường hoàng tổ chức hôn lễ, thật sự muốn để mọi người đều biết chuyện xấu hổ sáu năm trước của cháu à?”
“Lâm Danh Sơn này, tuyệt đối sẽ không tham dự hôn lễ của hai người.”
Nước mắt, cuối cùng vẫn không kìm được mà tràn khỏi viền mắt của Lâm Ngọc Ngân.
Cô đã khóc, sau đó quay người chạy khỏi biệt thự nhà họ Lâm.
Trong lòng Trần Hùng đau đớn như bị ai đó xé rách.
Anh quét mắt nhìn những gương mặt ác độc của họ hàng nhà họ Lâm.
Trần Hùng nở nụ cười, tiếng cười tràn đầy sự châm biếm.
Nhà họ Lâm các người tìm đủ mọi cách để được tham dự hôn lễ của người siêu giàu, muốn nhân cơ hội này để lấy lòng người siêu giàu.
Nhưng lại không biết rằng hiện tại người siêu giàu đang đứng ngay trước mặt các người đây.
“Tôi hỏi các người lần cuối, có muốn tham dự hôn lễ của tôi và Ngọc Ngân không?”
“Ha ha, ăn mày nên không nghe hiểu tiếng người sao?”
“Đã nói là thứ năm tuần sau, nhà họ Lâm chúng tôi sẽ tham dự hôn lễ của người siêu giàu, còn cậu và Lâm Ngọc Ngân, cút qua một bên đi.”
Toàn bộ nhà họ Lâm đều chìm trong bầu không khí chế nhạo.
Trần Hùng liên tục nói ba chữ
“Được”.
“Được, được lắm, rất được!”
“Đến lúc đó, tôi hy vọng các người, đừng hối hận.”