Chương 203
Đầu óc Lâm Ngọc Ngân ong một tiếng nổ tung.
Cô quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt tà ác của Hàn Vũ đang nhìn chằm chằm mình, tựa như ác quỷ.
Cả người Lâm Ngọc Ngân ngây ngẩn.
Sau đó trong lòng cô dâng lên sự khủng hoảng vô cùng dày đặc.
“Hàn Vũ, sao anh lại ở đây?”
Theo bản năng, Lâm Ngọc Ngân nhảy từ trên ngựa gỗ xuống. Nhưng Hàn Vũ cười xấu xa nhìn Lâm Ngọc Ngân, trong lòng anh ta hưng phấn đến cực điểm.
“Lâm Ngọc Ngân, rất nhanh em sẽ biến thành người đàn bà của tôi rồi.” “Tôi thật sự rất nhớ em, nhớ đến phát điên.”
Thời khắc này Lâm Ngọc Ngân đã hoàn toàn hiểu ra.
Cái gì mà tiêu tan hiềm khích lúc trước, cái gì mà cầu xin tha thứ, tất cả đều là giả.
Cmt vẫn độc ác như thường ngày, người phụ nữ rắn rết này căn bản không hề thay đổi.
Cô ta căm hận mình, thậm chí lại căm hận đó đã thăng cấp đến mức độ phát điên.
“Hàn Vũ, anh muốn làm gì, không được làm bậy!”
“Em không chống đối, dĩ nhiên tôi sẽ không làm bậy.”
Đôi mắt Lâm Ngọc Ngân tràn đầy sợ hãi, nỗi sợ trong lòng càng dâng lên đến đỉnh điểm.
Cô quay người bỏ chạy, đằng sau Hàn Vũ cũng không có đuổi theo.
Anh ta cứ như vậy, thích thú nhìn Lâm Ngọc Ngân, hưng phấn liếm môi mình.
Xung quanh đó, bảy, tám người đàn ông cao lớn chặn đường đi của Lâm Ngọc Ngân.
Một cô gái yếu đuối như Lâm Ngọc Ngân đâu phải là đối thủ của những người này, rất nhanh cô đã bị vài tên bắt lại.
Hàn Vũ mỉm cười nhìn một tòa nhà bị bỏ hoang cách đó không xa, bên trong có một gian phòng, anh ta đã sớm cho người dọn dẹp căn phòng đó.
“Dẫn đi, nhưng không được làm cô ấy bị thương, nếu không tôi sẽ đau lòng.”
Vài tên đàn ông mạnh bạo dẫn Lâm Ngọc Ngân đến toàn nhà bên kia.
Cô điên cuồng la hét và giãy giụa loạn xạ nhưng cuối cùng vẫn không có tác dụng.
Bên ngoài khu vui chơi, Lâm Tú Minh nghe thấy tiếng kêu cứu của Lâm Ngọc Ngân bên trong. Bộ dạng giả vờ hiểu chuyện ban nãy đã sớm biến mất không còn chút gì.
Đổi lại là khuôn mặt vô cùng dữ tợn và độc ác.
“Ha ha ha, Lâm Ngọc Ngân, rốt cuộc tôi cũng có thể hoàn toàn phá huỷ chị.”
“Chị cứ việc gọi đi, gọi to lên.”
“Nơi này đã bị bỏ hoang nhiều năm, coi như chị gọi rách cuống họng cũng không có ai đến cứu chị.”
“Hiện tại, chị sẽ được nếm thử cái gì gọi là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa.”
“Ha ha ha ha.”
Trong không khí, tiếng cười điên cuồng của Lâm Tú Minh vang vọng như âm thanh ma quỷ.
“Lâm Ngọc Ngân, đừng trách tôi.”
“Ai bảo chỗ nào chị cũng đối đầu với tôi, đây là chị ép tôi.”
Lâm Tú Minh cười ha ha rời đi. Ban đầu cô còn muốn ở lại đây dùng điện thoại quay video.
Có điều cô bị Hàn Vũ chửi rủa một trận, nên chỉ có thể cút đi!
Tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng mà sau này còn nhiều cơ hội như thế này.
Bên ngoài toàn nhà nhỏ, bảy, tám người đàn ông canh giữ ở đó.
Trong một gian phòng trên lâu đã sớm được bày sẵn một cái giường lớn.
Lúc này, Lâm Ngọc Ngân hoảng sợ quá độ đang co rúc vào một góc trong căn phòng này, khuôn mặt tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng.
Hàn Vũ không trói cô, với lại Lâm Ngọc Ngân cũng không chạy được.
Anh ta lúc này giống như ác ma, không ngừng áp sát về phía Lâm Ngọc Ngân bên này.
“Hàn Vũ, anh đừng lại đầy, cầu xin anh đừng lại đây.”
Lâm Ngọc Ngân luống cuống hoảng sợ, nhưng bất luận cô cầu xin thế nào cũng không có tác dụng.
Trong cơ thể Hàn Vũ bốc lên một loại cảm giác nôn nóng, thậm chí hưng phấn đến mức cơ thể như muốn nổ.
“Lâm Ngọc Ngân, em vốn nên thuộc về anh: Em yên tâm chỉ cần em trở thành người của anh.”