Chương 307
Minh Thành thật sự có chút thất vọng.
Ngốc như Phó Xuân Yến, hoàn toàn không có tư cách làm đối tác của bọn họ.
Nhưng nghĩ đến mục đích bọn họ đến đây là đối phó với Trần Hùng, hợp tác với Phó Xuân Yến, chỉ là nhân tiện, hắn ta cũng không hơi đâu mà đi tính toán với cô ta.
Một trăm linh năm tỷ, không phải là một con số nhỏ.
Minh Thành không thể không cảm khái đám người này đúng là nhiều tiền.
Phó Xuân Yến khổ sở suy nghĩ một hồi, cô ta nói: “Ngài Minh Thành, tôi không hiểu ý ngài lắm.”
“Chỉ có từng này mà ngài nói, nghĩa là không hài lòng về tư liệu của tôi sao?”
Minh Thành trả lời: “Cô có biết gì về quá khứ của Trần Hùng không?”
“Cô có biết rằng người mà bây giờ cô muốn đối phó là có bối cảnh như thế nào không?”
“Quá khứ?”
Phó Xuân Yến lại ngây ra hai giây nữa: “Quá khứ của anh ta không phải chỉ là một tên ăn mày sao?”
“Ăn mày?”
Suýt chút nữa thì Minh Thành đã phun hết nửa bình rượu vừa mới uống ra.
Người phụ nữ ngu ngốc này, lại có thể nói điện chủ của điện Đức Hoàng là ăn mày, cô ta bị điên rồi à?
“Đúng rồi, ngài Minh Thành, bỗng dưng tôi nhớ ra.”
“Lý do thật sự mà Trần Hùng lợi hại như vậy không phải là do bản thân anh ta lợi hại, mà là bên cạnh anh ta có một đám người dị thường.”
Minh Thành nhếch mày: “Người như thế nào?”
“Là kiểu rất lợi hại.”
Phó Xuân Yến trả lời: “Lần trước tôi cho cao thủ của gia tộc nhà tôi đi đối phó với anh ta, nhưng còn chưa vào đến thành phố Bình Minh, đã bị hai người bên cạnh anh ta đánh cho tàn phế.”
“Sau đó tôi đặc biệt cho người đi nghe ngóng.”
“Trần Hùng mua một trại nuôi chó ở ngoại ô thành phố Bình Minh, sau đó xây dựng Bành Đại, trong Bành Đại có một nhóm người vô cùng hung hãn.”
Trái tim chưa bao giờ xao động của Minh Thành bỗng dưng đập mạnh một nhịp.
“Lúc trước chủ nhân từng nói, trước kia điện Đức Hoàng có một một tổ chức gọi là Thiên Tội, vô cùng lợi hại, thậm chí đến chủ nhân cũng suýt chút nữa chết trong tay đám người đó.”
“Mà tổ chức đó thoát thân từ Bành Đại.”
“Có lẽ nào…”
Minh Thành tự mình lẩm bẩm một hồi, sau đó lại tiếp tục lắc đầu: “Không đúng, chủ nhân nói trận chiến một năm trước, đám người Thiên Tội đó gần như đã chết hết rồi.”
“Vì thế đám người đó không thể nào là người của Thiên Tội.”
“Lẽ nào”
Trong nháy mắt Minh Thành bỗng dương hiểu ra, trên mặt hắn ta hiện lên một sự hung dữ hiếm có.
“Ha ha, Trần Hùng, mày thật sự là có tâm, mày đang muốn tổ chức lại Thiên Tội sao?”
“Những mày mới trở lại chưa được bao lâu? Vài tháng, đám trẻ con đó có thể trưởng thành đến mức nào chứ?”
Phó Xuân Yến ở bên cạnh nghe không hiểu gì: “Ngài Minh Thành, Thiên Tội mà ngài nói là cái gì vậy?”
Minh Thành nhìn Phó Xuân Yến một cái, làm cô ta vội vàng im miệng.
Sau đó, Minh Thành lấy ra một bình sứ nhỏ màu đen ở trên người đưa đến trước mặt Phó Xuân Yến: “Cầm lấy.”
“Đây là?” Phó Xuân Yến ngơ ngác.
“Thuốc độc.” Minh Thành trả lời nhàn nhạt.
Sắc mặt Phó Xuân Yến thay đổi, Minh Thành lại nói: “Không phải cho cô uống, cô câm lấy trước đi, rồi tôi sẽ dạy cô cách làm.”
Hai người đàn ông bỏ bát đũa trong tay xuống, đi về phía đó.
“Cô gọi Phó Xuân Yến độc bá, đưa hai người họ đi Bành Đại ở thành phố Bình Minh.”
Lúc đầu Phó Xuân Yên ngây người ra một lát, nhưng rất nhanh cô ta đã hiểu dụng ý của Minh Thành.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Phó Xuân Yến dâng lên một chút phấn kích, đám người này đều là siêu cao thủ mà Phó Xuân Yến cô chưa từng thấy bao giờ.
Minh Thành lại trực tiếp phái hai người đại tướng đi đối phó với Bành Đại, vậy thì Bành Đại nhất định là xong đời rồi.