Chương 6
Trần Hùng gật đầu, cho thấy đã đồng ý.
Anh không kìm được mà hỏi một câu: “Mấy năm qua người nhà họ Lâm ức hiếp mẹ con em như vậy, tại sao, không cắt đứt hoàn toàn với nhà họ Lâm?”
“Máu mủ tình thâm mà.”
“Huống hồ, hiện tại cha mẹ em không có việc làm, Thanh Thảo cũng phải đi học, người của gia tộc tuy ghét cả nhà em, nhưng em làm việc cho doanh nghiệp của nhà họ Lâm, họ vẫn trả lương cho em”
Trần Hùng không hỏi thêm gì nữa.
Hai người mang theo quà tặng, đến biệt thự nhà họ Lâm.
Lúc này, tại sảnh lớn của biệt thự nhà họ Lâm, người nhà họ Lâm đã sớm quây quần ở đó.
Đồng thời bày ra bữa tiệc thịnh soạn.
Hôm nay nhà họ Lâm mở tiệc rượu, hoàn toàn không phải để chào đón Trần Hùng.
Mà là tổ chức vì cô chủ khác của nhà họ Lâm là Lâm Tú Minh, cùng với bạn trai của cô ta là Trương Gia Bảo.
“Đến rồi.”
Vừa đến cửa, bên kia liền truyền tới một giọng nói của cụ già.
Cụ già đó chính là chủ nhà hiện tại của nhà họ Lâm, ông nội của Lâm Ngọc Ngân: Lâm Danh Sơn.
“Ông nội.”
Lâm Ngọc Ngân vội dẫn Trần Hùng, dâng món quà vừa lựa chọn kỹ lưỡng ở siêu thị: “Ông nội, đây là Trần Hùng đặc biệt chọn cho ông.”
“Để qua một bên đi.”
Lâm Danh Sơn không thèm liếc nhìn món quà đó lấy một cái, lúc nhìn sang Trần Hùng, vẻ mặt cũng lạnh nhạt.
“Trần Hùng, nghe nói hôm qua cậu vừa về, liền đánh người giúp việc nhà tôi?”
Vừa mở đầu liền hỏi tội, chuyện này khiến Lâm Ngọc Ngân rất lúng túng, Trần Hùng cũng hơi nhíu mày.
“Bà ta để Thanh Thảo ăn bánh bao ngâm nước gạo, bị đánh là đáng.”
Người phụ nữ béo ở bên kia vội nói: “Ông chủ, ông đừng nghe cậu ta ăn nói linh tinh, là cậu ta thấy Lâm Thanh Thảo xanh xao ốm yếu.”
“Cậu ta có nỗi hận rất lớn với nhà họ Lâm, cho nên mới đánh tôi để trút giận đấy.”
Trần Hùng chợt nhíu mày, bản lĩnh đổi trắng thay đen của người phụ nữ béo này thật không nhỏ.
“Xanh xao ốm yếu là tại Lâm Thanh Thảo kén ăn, không trách ai được.”
“Không có số làm công chúa, mà lại sinh một đứa mắc bệnh công chúa.”
Lâm Danh Sơn lạnh lùng nói: “Trần Hùng, loại chuyện này cậu nên quản lý dạy dỗ lại con gái của mình, mà không phải trút giận lên người nhà họ Lâm của tôi.”
Trong lòng Trần Hùng bỗng dâng lên một cơn giận.
Dù thế nào thì Lâm Thanh Thảo cũng là chắt của Lâm Danh Sơn ông, tại sao trong mắt Lâm Danh Sơn ông, còn không bằng một người giúp việc hả?
Lâm Ngọc Ngân ở bên cạnh thấy tâm trạng Trần Hùng bất ổn, vội kéo Trần Hùng: “Ông nội, Trần Hùng anh ấy đã biết lỗi rồi.”
“Hừ, loại chuyện này, tôi không muốn nhìn thấy lần thứ hai.”
Lúc này, con trai cả bên cạnh Lâm Danh Sơn là Lâm Văn Dương quá gở hỏi: “Trần Hùng, sáu năm trước cậu chỉ là một tên ăn mày, năm đó nếu không phải tại cậu, Ngọc Ngân đã có thể gả cho nhà quyền thế của thành phố Bình Minh rồi.”
“Bây giờ nó đợi được cậu về, cậu muốn ở rể nhà họ Lâm, cũng phải có bản lĩnh đó.”
Nói đến đây, Lâm Văn Dương cố tình cao giọng: “Trần Hùng, nghe nói mấy năm qua cậu đã ra nước ngoài, không biết ở nước ngoài làm việc gì nhỉ?”
“Hải ngoại thì có thể là công ty, ngân hàng hoặc bất động sản, thế cậu lái loại xe gì vậy?”
Lâm Văn Dương hỏi như vậy rõ ràng là muốn khiến Trần Hùng mất mặt, bởi vì ông ta thật sự không tin rằng Trần Hùng có thể làm được trò trống gì ở nước ngoài.
Trần Hùng chợt nhướng mày, thành thật trả lời: “Hiện tại cháu có một hòn đảo ở nước ngoài, tài sản phân bố toàn thế giới, tiền tiết kiệm chưa tính kỹ là bao nhiêu, chắc tầm mấy trăm tỷ đô”
“Còn về việc bác hỏi cháu lái loại xe gì, cháu không thích xe, ở nước ngoài, cháu toàn ngồi trực thăng, có phi công riêng lái hộ cháu.”
“Sau cùng công ty mà cháu mở tên là điện Đức Hoàng.”
“Cháu là, chủ của điện Đức Hoàng!”
Toàn bộ sảnh lớn rơi vào im lặng, tất cả mọi người đều trợn to đôi mắt, há to miệng, nhìn Trần Hùng với vẻ mặt chấn động.
Năm giây sau, trong sảnh lớn, nổ ra một tràng cười thật lớn.
“Lâm Ngọc Ngân này, đây chính là người đàn ông mà cháu một lòng chờ đợi suốt sáu năm ư?”
“Đi bằng trực thăng cơ đấy, tài sản mấy trăm tỷ tỷ đô cơ đấy, là đô la âm phủ đúng không?”
“Điện Đức Hoàng, là công ty ăn mày mà Trần Hùng cậu phát triển ở nước ngoài sao?”
Tại đó không ai tin lời của Trần Hùng cả.
Mọi người đều coi Trần Hùng như một tên khờ khạo, một tên thích nói phét, thích khoa trương thổi phổng.
Bốc phét thì thôi.
Lại còn bốc phét quá đỗi hư cấu, quá đỗi khó tin như thế.
Ánh mắt Lâm Ngọc Ngân cũng thoáng thất vọng.
Cô vất vả chờ đợi Trần Hùng sáu năm, chẳng cầu mong anh thăng tiến vùn vụt, chỉ muốn anh là người đáng để dựa dẫm, cho cô và Lâm Thanh Thảo một ngôi nhà hoàn chỉnh.
Dù ngôi nhà đó rất bé nhỏ, rất tồi tàn, cô cũng bằng lòng.
“Ngọc Ngân, anh không nói dối.”
Trần Hùng còn định giải thích, nhưng lại bị Lâm Ngọc Ngân thẳng thừng ngắt lời:
“Đủ rồi Trần Hùng, anh im miệng đi.”
“Nghèo không sao, nhưng đừng đánh mất khí phách, người bốc phét và nói dối, là không có khí phách nhất.”
Trần Hùng không muốn giải thích thêm lời nào nữa, quả thật, loại bối cảnh này nếu nói ra, không ai dễ dàng tin tưởng.
“Có chuyện gì mà mọi người cười vui vẻ vậy?”
Chính vào lúc này, ngoài cửa có một nam một nữ đi vào.
Họ trạc tuổi Trần Hùng, trên người chàng trai toàn đồ hiệu, cao lớn lại phong độ.
Cô gái thì ăn mặc gợi cảm quyến rũ, đầy quý phái.
“Gia Bảo và Tú Minh đã về rồi đấy à?”
Hai người này, chính là Lâm Tú Minh và Trương Gia Bảo.
Lâm Tú Minh là con gái của bác hai của Lâm Ngọc Ngân, là em họ của Lâm Ngọc Ngân.
Còn Trương Gia Bảo là bạn trai của Lâm Tú Minh, cậu cả của nhà thuốc Đông y Thiên Dược quyền lực số một tại thành phố Bình Minh.
Mọi người trong nhà họ Lâm lập tức đứng dậy, nhiệt tình chào đón, ngay cả Lâm Danh Sơn cũng mang vẻ mặt tươi cười.
So với thái độ lạnh nhạt khi nói đối xử với Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân, thật sự là một trời một vực.
“Tú Minh, Gia Bảo, mau qua đây ngồi đi.”
Con gái út của Lâm Danh Sơn là Lâm Phương Dung nhanh chóng qua đó khoát tay của Lâm Tú Minh, định kể một câu chuyện cười.
“Cô kể chuyện này cho cháu nghe này Tú Minh, đây là Trần Hùng, là cái tên ăn mày mà chị cháu đã đợi suốt sáu năm.”
“Vừa rồi cậu ta nói, cậu ta ở nước ngoài, có tài sản mấy trăm tỷ đô, còn thành lập một công ty tên là điện Đức Hoàng nữa.”
Lâm Tú Minh bật cười ngay: “Cô út, điện Đức Hoàng đó, không phải để thờ cúng phật Di-lặc chứ?”
“Em nói này Lâm Ngọc Ngân, người đàn ông mà chị đợi, không những là một tên ăn mày, mà còn không có não nữa nhỉ?”
“Ha ha ha.”
Trong sảnh lớn, lại vang lên một tràng cười ầm ĩ.
Lâm Ngọc Ngân hận không có cái lỗ nào để chui xuống, Trần Hùng ở bên cạnh thì nhìn tất cả bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Một đám hề nhảy nhót, ếch ngồi đáy giếng, đâu có biết thế giới này rộng lớn nhường nào, đâu có biết quyền lực và địa vị thật sự là khủng khiếp nhường nào?
Lúc này, Trương Gia Bảo cầm một cái hộp gỗ vô cùng tinh xảo, nở nụ cười đi tới chỗ Lâm Danh Sơn.
“Ông nội, lúc này qua đây hơi vội, cháu có chuẩn bị một vài món quà nhỏ, mong ông nội có thể thích.”
Nói xong, Trương Gia Bảo mở hộp gỗ ra, bên trong đựng một cây nhân sâm Noyama săn chắc, bóng láng với bộ rễ dài.
Thậm chí đứng cách vài mét, cũng có thể thấp thoáng ngửi thấy hương thơm mà cây nhân sâm Noyama đó tỏa ra.
“Đây là..”
Ánh mắt Lâm Danh Sơn hiện lên sự phấn khởi.
Lâm Tú Minh vội xen vào: “Ông nội, đây chính là bảo vật của nhà thuốc Thiên Dược đó, nhân sâm Noyama ba mươi năm tuổi, giá trị lên đến mấy trăm triệu”
Xung quanh cùng ồ lên kinh ngạc, gương mặt của Lâm Danh Sơn cũng tràn ngập niềm vui.
“Gia Bảo, cháu thật là có lòng.”
Trương Gia Bảo cười nói: “Ông nội thích là được.”
Sau đó, Lâm Tú Minh nhìn sang Trần Hùng.
“Ngài tỷ phú, anh giàu như vậy, chắc chắn lần này mua quà cho ông nội cũng rất có giá trị đúng không, sao không mau mang ra để mọi người cùng xem thử?”
“Vậy thì không phải rồi.”
Lâm Phương Dung khinh thường chỉ sang một đống đồ bổ mà Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng mua từ siêu thị.
“Chỉ thứ này thôi sao?”
“Một đống rác rưởi cũng dám mang đến tặng ông nội à?”
Lâm Tú Minh rất không khách sáo mà đá bay những món quà đó: “Dì Huệ, làm phiền dì mang đống rác này, vứt vào sọt rác cho tôi.”
Người phụ nữ béo ở bên cạnh đáp một tiếng, lập tức nhặt những món quà đó vứt vào trong sọt rác.