Chương 71
Khi Lâm Tú Minh nhận được hợp đồng, cô ta vốn dĩ còn muốn nhìn kỹ một chút.
Nhưng mà lúc cô ta nhìn thấy rất nhiều điều khoản trên hợp đồng, không những thế còn kèm thêm điều khoản tiếng Anh trong đó…
Lâm Tú Minh lập tức từ bỏ!
Trương Gia Bảo bên cạnh đã rất sốt ruột rồi!
Ấn nấp ở nhà họ Trương thời gian dài như vậy, cuối cùng anh ta cũng có cơ hội.
“Tú Minh, nhanh đến ký tên vào đi, chú ba anh không có tính kiên nhẫn lắm đâu, em mà cứ như vậy nữa sẽ khiến chú ba anh mất hứng đấy.”
Lâm Tú Minh bất giác đưa mắt nhìn Trương Tuấn Dương một cái, quả nhiên phát hiện vẻ mặt Trương Tuấn Dương có chút không vui!
“Tôi có thiện chí cho nhà họ Lâm mấy người vay tiền để vượt qua khó khăn, vậy mà người nhà họ Lâm trái lại còn nghi ngờ tôi đào hố cho các người nhảy xuống sao?”
Lâm Tú Minh rùng mình sợ hãi, vội vã bước đến ký tên mình xuống hợp đồng, đồng thời đóng con dấu Tập đoàn Hiển Lâm lên trên!
Hợp đồng cho vay bảy mươi tỷ lập tức có hiệu lự!
c Cùng lúc đó, bên trong văn phòng Chủ tịch ngân hàng Sacombank.
Lâm Ngọc Ngân cầm trong tay một bản hợp đồng hợp tác với Tập đoàn Hồng Vân, mồ hôi tay nhễ nhại.
Mãi cho đến lúc này cô vẫn cảm thấy hành động của cô hết sức hoang đường.
Hợp đồng cho vay có ích chỗ nào?
Nhưng mà Trần Hùng cứ một mực muốn làm như vậy, cho nên bây giờ cũng chỉ có thể thử một lần.
Ngay vào lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra.
Triệu Hải Cường, Chủ tịch ngân hàng Sacombank cầm theo một chồng tài liệu bước vào.
Lâm Ngọc Ngân lập tức xốc lại tinh thần, nhưng trong lòng cô vẫn như cũ không nén nổi lo lắng.
Ngược lại với cô, Trần Hùng ngẩng đầu vắt chéo hai chân ngồi trên sô pha, vẻ mặt hờ hững ung dung.
Lâm Ngọc Ngân tiến lên phía trước chào hỏi, thế mà Triệu Hải Cường so với cô càng nhiệt tình hơn.
“Thật ngại thưa cô Ngân, vừa rồi có chuyện quan trọng nên trì hoãn một lúc, đã khiến cô phải đợi lâu.”
Lâm Ngọc Ngân bất ngờ, cô không nghĩ tới Triệu Hải Cường lại khách sáo như thế.
“Không có việc gì anh Cường, chúng tôi cũng vừa mới tới mà thôi.”
Sau đó, Triệu Hải Cường lập tức đi về phía Trần Hùng, nhưng lại bị ánh mắt Trần Hùng ngăn lại.
Triệu Hải Cường vội vàng xoay người lại, đối mặt với Lâm Ngọc Ngân, khách sáo nói: “Cô Ngân, mời ngồi.”
Lâm Ngọc Ngân vội vàng ngồi xuống đối diện với Triệu Hải Cường, căng thẳng đến nỗi hai tay đổ đầy mồ hôi.
“Triệu Hải Cường, lần này tôi đến đây tìm anh, thực ra là muốn vay tiền ở ngân hàng Sacombank của anh.”
| “Chúng tôi dự định vay một trăm lẻ năm tỷ, nhưng mà…”
“Nhưng mà chúng tôi không có bất động sản để thế chấp, chỉ có… Chỉ có một hạng mục ký kết trong hợp đồng với Tập đoàn Hồng Vân mà thôi.
Thời điểm nói ra điều này, Lâm Ngọc Ngân cảm thấy hai chân cô đang phát run.
Việc này thật sự rất là hoang đường, vì sao cô có thể ngu ngốc như vậy, lại có thể tin tưởng Trân Hùng đến ngân hàng Sacombank, và đưa ra một yêu cầu vô cùng ngớ ngẩn như thế nhỉ?
Triệu Hải Cường không trả lời ngay mà duy trì sự im lặng.
Lâm Ngọc Ngân còn tưởng rằng Triệu Hải Cường cũng bị hành động ngớ ngẩn của cô dọa sợ rồi, nhưng cô lại không biết anh ta đang đợi Trần Hùng đưa ra ý kiến.
“Hải Cường, nếu anh cảm thấy việc này không thể, vậy thì chúng tôi xin lỗi vì đã làm phiền!”
Lâm Ngọc Ngân nói xong lập tức đứng lên, cô thật sự không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, cô thật sự cảm thấy rất xấu hổ.
“Cô Ngân, khoan đã!”
Triệu Hải Cường đột nhiên lên tiếng, sau đó anh ta liếc mắt nhìn về phía Trân Hùng.
Vào lúc này, Trần Hùng duỗi eo đứng lên, đưa ra một câu nói khiến khác phải khiếp sợi “Một trăm lẻ năm tỷ làm sao mà đủ, tôi cho rằng muốn vay thì chỉ có thể vay ba trăm năm mươi tỷ”.
Lâm Ngọc Ngân sợ hãi, nhe răng trợn mắt nhìn Trần Hùng: “Anh điên rồi…”
Nhưng cô còn chưa nói xong một câu thì Triệu Hải Cường đã võ mạnh vào đùi một cái, nói lớn.
“Tôi cảm thấy cậu Hùng nói rất có lý.”