"Vị kia chính là Bạch gia nương tử gần đây có chút danh tiếng, sao vậy, thấy nàng ta xinh đẹp lắm sao?" Vũ Trinh cười hỏi.
Mai Trục Vũ chuyển tầm mắt, lắc đầu,"Không có."
Vũ Trinh chọc chọc lồng ngực hắn, vừa đùa vừa mang theo vài phần cảnh cáo,"Nhưng đừng đến quá gần vị nương tử nhà họ Bạch kia, huynh trưởng của nàng là Bạch lang quân không phải kẻ dễ đối phó đâu." Người thường mà chống lại hồ ly tỉnh, chẳng phải chỉ có chịu thiệt thòi hay sao.
Mai Trục Vũ gật đầu,"Ta biết, nàng cũng vậy, không nên quá gần bọn họ."
Vũ Trinh: "Được, chúng ta đều tránh xa bọn họ vậy."
Hai người trong lòng lo lắng cho nhau một hồi, trên mặt cũng không nhìn ra, tiếp tục đi dạo chợ phía đông.
Chỉ qua một lát, Mai Trục Vũ nhìn sắc mặt Vũ Trinh, bỗng nhiên nhẹ giọng nói một câu: "Nàng là đẹp nhất, những người khác đều không bằng."
Vũ Trinh: "... Phụt." Tâm tình nàng nhất thời tốt lên, quyết định không tìm con hồ ly tỉnh họ Bạch kia gây phiền toái nữa.
Vào hè mưa dông nhiều, thường buổi sáng còn nắng rực rỡ thời tiết oi bức, buổi chiều đã mây đen vần vũ sấm chớp ầm ầm.
Trong khoảng thời gian này sấm chớp liên miên, yêu quái trong ngoài thành đều rất yên tĩnh.
Xà Công Liễu Thái Chân theo thói quen, hằng năm vào lúc này sẽ rời thành đến Động Huyền Tự ở nửa tháng, vì mẫu thân đã qua đời của nàng mà cầu phúc, đồng thời cũng coi như tu dưỡng thân thể, dù sao thân phận nàng là con người, là một nương tử thể chất yếu đuối nhiều bệnh.
Quả thật, Liễu Thái Chân ở trong yêu thị nhiều thời gian hơn Vũ Trinh, việc quản lý cũng nhiều hơn, Vũ Trinh thường hay lười biếng theo, so ra Liễu Thái Chân nghiêm túc hơn rất nhiều.
Vì vậy hằng năm trong nửa tháng này, Liễu Thái Chân đi trong chùa nghỉ ngơi, toàn bộ sự vụ của yêu thị Trường An đều giao cho Vũ Trinh xử lý.
"Có việc gì thì cứ để Lăng Tiêu hoặc Chu Oanh đi gọi ta, đương nhiên nếu không có đại sự gì thì đừng quấy rầy ta, ngươi tự giải quyết đi." Tối hôm trước khi rời đi Liễu Thái Chân dăn đò như thường lê Vf Trình khoát tay không mấy để tâm "Được rồi ta biết, hai vị phó thủ của ngươi phụ trách rất đàng hoàng, cho dù ngươi không có ở đây, ta đảm bảo nửa tháng này Trường An vẫn có thể yên ổn."
Quả thật, yêu quái sợ sấm sét, gần đây mưa giông nhiều, yêu quái cơ bản đều trốn tránh hết, căn bản không có yêu nào ra ngoài gây chuyện, đây cũng là khoảng thời gian nhàn rỗi nhất trong năm của các nàng.
Sau khi Liễu Thái Chân rời thành, Vũ Trinh cũng không ở lại yêu thị lâu, gần đây nàng đều ở trong trang viện của Mai Trục Vũ, lúc rảnh rỗi thì bầu bạn với hắn, khi hắn đi làm việc quan, thỉnh thoảng nàng thấy ở bên ngoài chơi đùa vô vị, còn cố ý biến thành mèo mướp đi đến Hình bộ quan sở để thăm lang quân, tiện thể đi dạo xung quanh xem có kẻ nào đang mắng hắn sau lưng hay không.
Cuộc sống yên bình trôi qua vài ngày, một đêm khuya, Vũ Trinh bỗng nhiên tỉnh giấc.
Nàng đột ngột mở mắt, một tay ấn ngực, cảm thấy có chút ngột ngạt.
Mai Trục Vũ đang ngủ bên cạnh bị động tĩnh của nàng đánh thức, hắn ngồi dậy thắp đèn, nghiêng người qua vuốt trán Vũ Trinh, trầm giọng hỏi nàng: "Làm sao vậy, thân thể không thoải mái ư?"
Vũ Trinh ngồi dậy, hít sâu một hơi, chống trán lắc đầu: "Không sao, chắc là mơ thấy điều gì đó không tốt lắm."
Bên ngoài cuồng phong gào thét, tia chớp đánh xuống, trong khoảnh khắc ấy soi sáng cả trời đất, thậm chí xuyên qua khung cửa sổ, chiếu rọi căn phòng trắng xóa, khi trong phòng trở lại bóng tối, tiếng sấm ầm ầm nện xuống, chấn động đến mức khung cửa sổ cũng kêu lên.
Vũ Trinh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng bồn chồn khó tả, tâm thần có phần bất an.
Mai Trục Vũ rót cho nàng một tách trà, đưa tay áp lên trán nàng thì thầm niệm vài câu gì đó, Vũ Trinh chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cảm thấy đầu hơi đau, nhưng khi Mai Trục Vũ áp tay lên trán vuốt ve, nàng bỗng thấy đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, bèn uống một ngụm trà, mỉm cười: "Được rồi, không sao đâu, ngủ thôi."
"Ừm." Mai Trục Vũ không thổi tắt đèn, để nàng ngủ lại, tự mình ôm lấy nàng, đồng thời bịt kín lỗ tai nàng,"Ngủ đi."
Bên ngoài sấm chớp rung trời, nhưng được Mai Trục Vũ ôm như vậy, nhìn ánh mắt trầm tĩnh của hắn, Vũ Trinh không tự chủ được cảm thấy an tâm phần nào, vì thế nàng nhắm mắt tĩnh tâm, từ từ ngủ thiếp đi trong vòng tay này.
Lúc này, tại một bãi hoang cách Trường An ba dãy núi, một nam tử trẻ tuổi đầu buộc đạo quan, mặc đạo bào trắng, đeo một thanh kiếm gỗ sau thường, dưới chân đôi giày vải xám dính đầy bụi đất bùn lầy, vạt áo đạo bào trắng cũng bắn lên không ít vết bùn, khiến hắn trông có vẻ hơi chật vật.
Nhưng sắc mặt người này ngưng trọng, vừa đi nhanh vừa liên tục nhìn lại phía sau.