Lúc này trong điện đèn đuốc đã tắt, cũng không có loại ngăn cách vô hình kia - bọn ác quỷ dễ dàng chạm đến cửa điện, mắt thấy sắp xâm nhập vào trong, đột nhiên gió nổi lên từ mặt đất, một cây trà cao bằng hai người trước điện xào xạc vang động.
Một bóng người áo trắng như sương khói ngưng tụ ra từ cây trà, hắn vừa giơ tay lên, liền có một trận gió thổi bay đám ác quỷ kia, không cho chúng tiếp cận cung điện.
Ba bốn lần bị ngăn cản, ác quỷ làm sao có thể bỏ qua, thấy nam tử áo trắng xuất hiện trước cửa điện, kiên quyết chặn đứng đường đi của chúng, lũ ác quỷ thở phì phò trợn to mắt, toàn bộ ùa về phía hắn.
Đối mặt với vô số nanh vuốt sắc bén của ác quỷ, nam tử áo trắng không lui không nhường, vẫn đứng vững trước điện, dù bản thân bị thương cũng không chịu để bọn ác quỷ tiến lên dù chỉ một phân.
Thấy nam tử áo trắng khó đối phó, bọn ác quỷ chia làm hai nhóm, một nhóm giao chiến với nam tử, một nhóm chui vào khe hở cửa điện.
Nam tử thấy vậy, vung tay áo lên, tiếng gió lập tức trở nên lớn hơn, tiếng gió ù ù rót vào khe cửa sổ, thổi ra một tràng tiếng rên rỉ, cũng đẩy những ác quỷ màu đen kia ra ngoài.
Bọn ác quỷ giận dữ, cũng chẳng còn muốn chui vào trong điện nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào nam tử áo trắng mà công kích.
Một đêm trôi qua, tiếng gà gáy vang lên, hồi chuông đầu tiên trong thành Trường An quanh quẩn vang vọng, bọn ác quỷ giao chiến với nam tử áo trắng suốt đêm có vẻ uể oải hẳn đi, trong tiếng chuông, chúng càng lộ vẻ mệt mỏi, vội vàng rút lui khỏi cung thành, biến mất ở chân trời trắng đang dần ló dạng.
Trong phòng Mai Tứ yên tĩnh như tờ, bọn ác quỷ tựa gà thua trận từ khe cửa sổ chui vào, chẳng còn vẻ oai phong như tối qua nữa, lũ lượt xám xịt trở về trong bức họa.
Mai Tứ trên giường lẩm bẩm vài câu mộng du, cười ngây ngô hai tiếng, trở mình lại ngủ say, hoàn toàn không hay biết chuyện lũ ác quỷ trong tranh đi du đêm.
Nam tử áo trắng trước điện công chúa trong cung từ khi bọn ác quỷ rút lui, thân hình liền mờ ảo, hắn liếc nhìn cánh cửa điện đóng chặt, không thể kiên trì bao lâu liền tan thành một làn khói xanh, bay về phía cây trà.
Cây trà hôm qua còn tươi tốt sum suê, giờ đây cành lá thưa thớt, nụ hoa chưa kịp nở rơi lả tả đầy đất.
Cung nhân sớm mở cửa điện, chuẩn bị hầu hạ chủ tử, nào ngờ vừa liếc mắt đã thấy cảnh tượng thê lương của gốc Bạch Trà trước điện, hoảng hốt kêu lên.
Không, không ổn rồi! Cây bạch trà mà công chúa yêu quý nhất, không biết vì sao, hình như sắp chết rồi!"
Cung nữ hầu hạ trong điện công chúa nghe thấy tiếng la bên ngoài, vội vàng đứng dậy ra ngoài xem xét, trông thấy cây bạch trà tiều tụy như vậy cũng kinh hãi vô cùng.
"Sao lại thế này! Rốt cuộc là kẻ nào làm chuyện này vậy, mau, mau gọi cung nhân canh đêm qua cùng với thái giám tuần tra lân cận, nhanh đi hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Bằng không đợi chốc nữa chủ nhân tỉnh dậy, nhìn thấy bộ dạng của cây trà này, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện mất!"
"Vâng, vâng ạ!" Tiểu cung nhân vội vã xách váy chạy đi.
Đương kim hoàng đế bệ hạ tử tự bất phong, trong cung chỉ có một vị công chúa, chính là do Vũ Hoàng hậu hạ sinh, tên là Lý Nguyên Chân.
Vị công chúa này thân phận tôn quý, tính tình có chút thiên chân lãng mạn, hiếm thấy là tuy được sủng ái tột bậc nhưng cũng không nuôi thành tính tình kiêu căng đỏng đảnh gì, ngày thường cung nữ hầu hạ nàng, bất cẩn phạm chút sai lầm nhỏ, nàng cũng chẳng chấp nhặt.
Nhưng lần này, dẫu là cung nữ chăm sóc nàng từ nhỏ, cũng không dám nghĩ, nếu công chúa thấy bộ dạng này của cây trà, sẽ nổi giận đến thế nào.
Lo lắng nhìn cây trà một cái, cung nữ thở dài bước vào trong điện, nghĩ đến khi công chúa tỉnh lại, nên nói với nàng việc này như thế nào đây.
Một chuyện chẳng lành, chắc là hôm nay nàng sẽ bị phạt mất thôi.
Vũ Trinh buổi chiều vào cung yết kiến Hoàng hậu, vừa bước vào điện, liền nghe thấy có người đang khóc.
Tiếp đó là tiếng Hoàng hậu vang lên: "Ngươi khóc lóc ở đây với ta thì có ích gì chứ, chẳng lẽ ngươi cứ khóc, ta là có thể chữa lành cây trà kia cho ngươi hay sao?"
Sau đó là tiếng dỗ dành nhẹ nhàng của Mai quý phi: "Thôi nào Nguyên Chân, khóc lâu như vậy rồi, mắt đều sưng húp cả lên, ta với nương nương nhìn mà cũng đau lòng, đừng khóc nữa, ngoan nào đừng khóc nữa."
Vũ Trinh nhìn thấy cháu gái của mình vốn luôn vui vẻ, không biết vì sao lại vùi đầu vào lòng Mai quý phi, khóc nức nở, mà tỷ tỷ Hoàng hậu nương nương nhà mình mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, ngồi một bên, tay còn cầm bút phê duyệt cái gì đó.