Đợi khi Vũ Trinh thoát thân tìm Mai Trục Vũ, phát hiện lang quân tay cầm đầy đồ vật, đi ở cuối đoàn, không chú ý cũng chẳng thấy hắn.
Mà hắn nhìn những nương tử chung quanh đang hưng phấn khó hiểu, trong ánh mắt có phần kính sợ.
Ở nơi chật chội vô cùng này, thân hình của các nương tử kia lại linh hoạt như cá bơi lội, cứ thế luồn lách qua chỗ nước chảy không lọt, Mai Trục Vũ cảm thấy thân pháp của mình ở đây cũng không thể thi triển, quả thực không bằng các nàng.
Đoàn người thu hoạch khá nhiều rồi trở về trang viên của Mai Trục Vũ, lập tức sai người khiêng đến bàn dài và ghế dài, trải chiếu trên mặt đất, xung quanh giăng màn trướng, treo túi thơm đuổi côn trùng, bày lên bàn trà đủ loại trái cây bánh trái mua được, cắm bình hoa tươi, lại còn có người tìm ra rượu ngon Vũ Trinh cất giấu trong nhà, bày tiệc rượu muốn chơi trò chơi.
Trong số các nương tử có mặt, chỉ có ba vị tính tình ôn nhu ngồi một bên trò chuyện, những người còn lại đã giẫãm lên bàn ghế bắt đầu hò hét, trong đó có một nương tử da hơi đen mặc nam trang cổ áo lớn đặc biệt hào sảng, bên cạnh đặt riêng một bình rượu, uống như nước lã.
Nghe nói vị này trước kia từng theo lang quân trấn thủ biên ải, mỗi khi có nhóm giặc nhỏ xâm phạm biên cương, nàng đều cầm đao ra giết giặc.
Trong những người này, Mai Trục Vũ chỉ biết một người, chính là nương tử mặt tròn được Vũ Trinh đưa đi tránh mưa thay y phục khi trời đổ mưa lúc trước, nương tử mặt tròn tên Phó nương tử.
Các cô nương quan sát Mai Trục Vũ đủ rồi, trực tiếp đuổi hắn vào trong phòng, nói không cho phép hắn tham gia mật hội giữa các nữ tử.
Mai Trục Vũ hiển lành tránh đi, nhường chỗ cho các cô nương này.
Nhưng, phòng của hắn cách bàn trà của các nàng rất gần, chỉ cách một bức tường, hắn có thể nghe thấy bên kia truyền đến đủ loại tiếng cười.
Mai Trục Vũ lật xem thư quyển, thỉnh thoảng nghe được thanh âm thuộc về Vũ Trinh, liền dừng lại lắng nghe một hồi, Vũ Trinh không lên tiếng, hắn liền nghiêm túc đọc sách.
Cứ như vậy một lát sau, Mai Trục Vũ bỗng nhiên cảm giác có vật gì đó ném về phía mình, mắt còn chưa ngẩng lên đã đưa tay đón lấy, tiếp được một quả đào đỏ au bằng bàn tay.
Mai Trục Vũ ngẩng đầu nhìn lên, thấy một vị phu nhân đang cười tủm tỉm trên đỉnh tường.
Trong tay nàng cầm một mâm trái cây, thấy Mai Trục Vũ ngẩng đầu nhìn về nhía mình.
lai ©ầm mât auả đào ném đua.
"Quả đào này rất ngọt, lang quân nếm thử xem." Vũ Trinh nằm sấp trên đầu tường cười nói.
Mai Trục Vũ nghe lời cắn một miếng, quả thật ngọt ngào ngon miệng.
Đúng lúc này, Vũ Trinh kinh hô một tiếng, thân thể lảo đảo, dường như bên kia có kẻ nào muốn túm lấy nàng kéo xuống dưới.
Thấy thế, Mai Trục Vũ nghiêng người về phía trước, vô thức muốn đứng lên đỡ, nhưng Vũ Trinh đã ngã xuống, đang ở dưới tường vây mắng to.
"Hay cho ngươi Vương A Man! Váy suýt nữa đã bị ngươi kéo rách, ngươi chờ đó cho ta, đứng yên đừng chạy!"
Có tiếng cười lớn và tiếng bước chân truyền đến, một người nói: "Này, không thể như vậy, đã nói rõ hôm nay chúng ta tự mình vui chơi, sao ngươi nửa phần cũng không thể rời xa lang quân, leo tường cũng phải nói chuyện, điều này không được!"
"Phải phải phải, nếu Trinh tỷ lại leo lên đầu tường, mọi người sẽ kéo nàng xuống!"
Vũ Trinh mắng vài câu, quả nhiên sau đó không leo tường nữa.
Mai Trục Vũ chậm rãi ngồi trở lại chỗ cũ, ăn hai quả đào mà Vũ Trinh ném tới.
Bên kia tường vẫn luôn rất náo nhiệt, mấy đứa trẻ ngủ trưa tỉnh dậy càng ồn ào hơn.
Trẻ con mấy tuổi chính là lúc không nghe lời, hình như mấy đứa trẻ cãi nhau, tiếng khóc nối tiếp nhau, còn có tiếng quát mắng của các nương tử, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Một đứa bé trai cứ kéo cổ họng kêu khóc, càng kêu càng lớn, gần như muốn xé rách màng nhĩ của người ta.
Nhưng chỉ một lát sau, Mai Trục Vũ nhìn thấy bóng người lóe lên trên tường, Vũ Trinh ôm một nam đồng vẫn còn giãy giụa không ngớt nhảy qua tường.
Vũ Trinh chạy tới trước mặt Mai Trục Vũ, tạm dừng tiếng khóc thút thít, quan sát tình hình, đặt nam đồng xuống trước mặt Mai Trục Vũ,"Tiểu tử này khi dễ hai tiểu muội muội, rất không nghe lời, lại ồn ào phiền phức, lang quân chàng trông nom hắn." Nói xong liền bỏ chạy, hoàn toàn không có ý thức tìm phiền toái cho lang quân.
Thiếu đi tiểu đồng phiền toái tinh nghịch này, bên kia bức tường lại một lần nữa vang lên tiếng cười nói vui vẻ.
Còn nam đồng phát hiện mình bị nương nương các nàng vứt bỏ, sững sờ một chút rồi lăn lộn trên mặt đất, vừa lăn vừa khóc lớn nói xấu, hạ quyết tâm muốn gây rối long trời lở đất.
Mai Trục Vũ lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên buông quyển sách trong tay xuống.
Đối với Hùng hài tử, ngoại trừ tiểu cô nương Vũ Trinh lần trước, hắn còn chưa từng gặp phải chuyện không thể giải quyết.