Mục lục
Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế thì chẳng có ý nghĩa gì cả.

Vũ Trinh vốn thích sự tự do yên tĩnh, nhưng không hiểu sao phụ thân và a tỷ trong nhà cứ lo lắng sốt ruột về chuyện này.

Nàng thỉnh thoảng cũng nghĩ, dứt khoát tìm người gả đi một lần cho xong, dù sao con gái bình thường còn phải lo lắng bị người ta khi dễ, chứ đến nàng thì chỉ có nàng khi dễ người khác thôi.

Nếu không vui, nàng cũng có thể đá người ta bất cứ lúc nào rồi trực tiếp về Dự Quốc công phủ ở.

Trước giờ nàng không để tâm đến hôn sự chỉ vì quen lười biếng rồi, chẳng muốn ở chung với người lạ.

Nhưng điều khiến nàng do dự nhất chính là - nếu thật sự gả cho người ta, ban đêm sẽ khó lòng giấu người bên gối lén lút ra ngoài được.

Cái này cũng quá phiền toái.

Vũ Trinh nhất thời chỉ cảm thấy đau đầu, tính toán hiện giờ lấy không được Bất Hóa Cốt, ở lại chỗ này cũng vô dụng, liền nhảy xuống án kỷ, chuẩn bị rời đi trước rồi tính sau.

Nàng lặng lẽ không một tiếng động ra khỏi cửa sổ, nhảy đến một tảng đá bên cạnh ao nước, phát hiện trong ao kia thậm chí có mấy con cá đỏ, trước đó ẩn nấp dưới lá sen cùng rong rêu, nàng không nhìn thấy.

Bởi vì mấy con cá đỏ này, cái sân xanh um tươi tốt này, dường như trong nháy mắt cũng trở nên sinh động hẳn lên.

Nàng không nhịn được lại quay đầu nhìn Mai Trục Vũ trong phòng một cái, hắn đang nghiêm túc và trịnh trọng viết tấm canh thiếp kia, nàng bèn lại quay đầu đi, trèo tường bỏ chạy.

Vũ Trinh cứ như vậy duy trì hình dáng mèo một đường đi đến phường Bình Khang, cũng may phường Thường Nhạc cách phường Bình Khang không xa lắm, với cước trình của nàng không bao lâu cũng đã tới nơi.

Trong phường Bình Khang có rất nhiều kỹ quán, ban ngày còn khá yên tĩnh, Hộc Châu mà Vũ Trinh muốn tìm ở ngay phía đông phường Bình Khang, một tòa trạch viện tuy diện tích không lớn nhưng bố trí vô cùng tỉnh xảo hoa lệ.

Dưới tay Miêu Công có hai vị phó thủ, một vị Thần Côn phóng khoáng không bị trói buộc, một vị Hộc Châu nổi danh khắp chốn.

Hộc Châu ở thành Trường An cũng là một nhân vật có tiếng tăm, là nương tử của kỹ quán nổi tiếng nhất phường Bình Khang.

Nàng vừa có tài hoa lại vừa có sắc đẹp, không biết đã có bao nhiêu văn nhân mặc khách vì nàng mà làm thơ phú, các công tử quý tộc vì được gặp nàng một lần, mời nàng dùng một bữa rượu mà sẵn sàng vung vài ngàn vàng là chuyện thường tình.

Hộc Châu nương tử giỏi mê hoặc lòng người như vậy, nguyên thân lại chính là một con hồ ly, thì cũng là điều dễ hiểu.

Từ xưa trong các truyện chí quái lưu truyền trong dân gian, mỹ nhân yêu quái mười thì đến tám chín đều là hồ yêu.

Những hồ yêu mà Vũ Trinh từng gặp trong mấy năm nay, phần lớn đều rất xinh đẹp, lại có bản tính phong lưu, mà Hộc Châu chính là một nhân vật xuất chúng trong số đó.

Chỉ cần nàng để mắt tới ai, việc ân ái một đêm xuân với người ấy luôn là chuyện nàng sẵn sàng và hào phóng ban tặng.

Lúc này Hộc Châu vẫn đang ngủ trưa, Vũ Trinh từ cửa sổ phòng nàng nhảy vào, rồi lại nhảy lên giường.

Trong chăn trên giường đang cuộn tròn một con cáo đỏ lông da bóng mượt.

Vũ Trinh trực tiếp nhảy lên người nàng, dùng chân đạp cho nàng tỉnh giấc.

Hộc Châu từ từ mở mắt, chớp mắt một cái đã biến thành một đại mỹ nhân có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Nàng uể oải ngồi dậy, chăn gấm rơi xuống, lộ ra những vết hồng đỏ trên làn da tuyết trắng.

Dùng đôi mắt hẹp dài đầy nước nhìn chú mèo trên chăn, giọng khàn khàn oán trách: "Tiểu tổ tông, nô tài vừa mới nghỉ ngơi chưa bao lâu đâu!"

Vũ Trinh cũng mặc kệ nàng: "Tìm y phục cho ta, ta muốn nói với ngươi đôi điều."

Hộc Châu dựa vào mấy cái gối mềm ở sau lưng, hồn nhiên không thèm để ý xuân quang trước ngực mình lộ ra bên ngoài, cười ha hả ôm con miêu "Gần đây thái bình vô cùng, có chuyện gì vậy - "

Vũ Trinh giơ trảo lên, móng vuốt sáng bóng từ trong trảo đệm vươn ra, đè lên ngực Hộc Châu, thân thể Hộc Châu cứng đờ, nhanh chóng buông nàng xuống, miệng nói: "Được được được, lập tức lấy ngay, tiểu tổ tông sao ngươi lại thiếu kiên nhẫn như vậy, thật sự là sợ ngươi rồi."

Hộc Châu không có y phục nam tử, chỉ có các loại xiêm y xinh đẹp.

Vũ Trinh ghét mặc váy không tiện ky mã, đã có một thời gian không mặc váy, nhưng nàng cũng không nói thêm gì nữa, dứt khoát mặc váy vào, sau đó nghiêm mặt nói với Hộc Châu đang ngáp dài: "Xà công nói với ta, các nàng đã phát hiện tung tích của Bất Hóa Thi ở trong thành Trường An, vật đó không biết đã tản ra bao nhiêu Bất Hóa Cốt, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra."

Hộc Châu than một tiếng, ôm ngực nói: "Được rồi, nô gia biết rồi, nô gia sẽ nghe ngóng xem gần đây có ai đặc biệt xui xẻo."

Người mang theo Bất Hóa Cốt trên người sẽ đặc biệt gặp vận rủi, người thường chỉ cho rằng đây là do mình tạm thời vận số không tốt, lại không biết là do Bất Hóa Cốt trên người mang đến những thứ ô uế.

Hộc Châu tin tức lĩnh thông, để nàng đi dò la những việc này là thích hợp nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK