Vũ Trinh: "Bùi biểu huynh cũng chẳng cố ý che giấu, ta tự nhiên cảm giác được."
Bùi Quý Nhã lặng lẽ nhìn nàng một hồi, thở dài: "Kỳ thực ta đã sớm có ý với muội, muốn cưới muội làm vợ, mấy năm trước còn từng gửi thư cho cậu, muốn cậu thành toàn việc này, nhưng cậu khéo léo từ chối ta, chỉ nói muội vô duyên với việc lập gia đình.
Ta vốn tưởng rằng kiếp này muội sẽ phải sống cái cuộc đời tiêu sái không vướng bận ấy, nào ngờ đột nhiên truyền đến tin hôn sự, cho nên trong lòng ta thật sự không cam tâm..."
Vũ Trinh nghe xong, hiểu rõ ý của hắn.
Nhưng dù cho Bùi Quý Nhã có nói thâm tình đến đâu, dường như đã si mê nàng đã lâu, Vũ Trinh cũng chẳng hề động lòng chút nào.
"Bùi biểu huynh, ngươi ta vốn là huynh muội thân thích, ta sẽ nói thẳng, kỳ thực, ngươi cũng chẳng yêu thích ta như lời ngươi nói đâu, hoặc nói đúng hơn, tình cảm ngươi dành cho ta cũng chẳng phải tình nam nữ." Vũ Trinh nói một cách chắc chắn.
Bùi Quý Nhã kinh ngạc: "Vì sao muội lại nghĩ như vậy? Ta đối với muội quả thật là chân tâm thật ý.
Chỉ cần nghĩ đến ngày sau muội sẽ thuộc về một người khác, trong lòng ta như bị lửa thiêu đốt."
Vũ Trinh gõ gõ bàn, bỗng nhiên cười nói: "Này, lần trước biểu huynh trông thấy ta cùng với Mai gia Đại Lang, có từng chú ý tới ánh mắt của hắn chăng?"
Bùi Quý Nhã không rõ lắm, Vũ Trinh liền nói: "Lần sau biểu huynh hãy chú ý nhìn xem, nhìn vị tương lai lang quân kia của ta khi nhìn ta, là ánh mắt và biểu cảm như thế nào, ngươi tự nhiên sẽ hiểu rõ.
Biểu huynh nhìn ta, chưa từng có loại tâm ý phát ra từ nội tâm không thể che giấu ấy."
Bùi Quý Nhã không cho là đúng, còn có chút ủy khuất: "Muội có phải quá võ đoán hay không, muội không phải ta, làm sao biết được tình cảm của ta đối với muội không bằng Mai gia Đại Lang?"
Bùi Quý Nhã ngồi thẳng lưng, tư thế đoan trang, phong thái ưu nhã khó tả.
Vũ Trinh thì thoải mái hơn nhiều, nàng dựa vào ghế tựa, gác chân lên nhau.
Nàng đánh giá vị Bùi biểu huynh thong dong tươi cười trước mặt, chợt nhớ đến một chuyện xưa: "Năm đó biểu huynh ở trong nhà ta một thời gian, ta đã biết tính tình biểu huynh khác người thường.
Sở thích của biểu huynh cũng chẳng giống ai."
"Biểu huvnh còn nhớ năm yifa đị/%c mêt con na đñiếng auý hết mức yêu thích, ngày ngày tự tay cho nó ăn cỏ khô? Con ngựa ấy tính khí kiêu ngạo, ngoài biểu huynh ra chẳng thèm để ý ai khác.
Sau này có lần biểu huynh đau ốm mấy hôm, không thể tự mình cho ăn, ta phải thay biểu huynh cho nó ăn vài ngày, con ngựa cũng thân thiết với ta.
Nhưng khi biểu huynh khỏi bệnh, lại sai người giết chết con ngựa, chỉ vì nó chấp nhận để ta cho ăn."
"Ta biết từ xưa biểu huynh vẫn thích những thứ độc nhất vô nhị, cũng biết biểu huynh sưu tầm nhiều bảo vật kỳ lạ." Vũ Trinh gõ nhịp lên tay vịn ghế, phát ra tiếng lách cách."Trong lòng biểu huynh, tình cảm với con ngựa cũng chẳng khác gì với một quyển sách, một cổ vật.
Kể cả bây giờ nói chuyện với ta đây, cũng vậy cả.
Thứ "yêu thích" cố chấp kỳ quặc ấy, biểu muội ta không dám nhận đâu."
Giọng nàng tuy mang ý cười, nhưng ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén như gai nhọn, còn ẩn chứa vài phần hoài nghỉ dò xét.
Ngay cả Bùi Quý Nhã ngồi trước mặt nàng lúc này cũng cảm thấy ngột ngạt khó thở.
Bởi vì sức ép toát ra từ Vũ Trinh quá nặng nề, khiến bất cứ ai đứng trước mặt nàng dường như đều bị thấp đi một tấc.
Bùi Quý Nhã yên lặng giây lát, cười nói: "Muội nói về biểu huynh như vậy, thật khiến biểu huynh đau lòng."
Vũ Trinh không chút khách khí nói thẳng: "Miệng Bùi biểu huynh nói đau lòng, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý vị đau lòng nào, nhìn kỹ chỉ thấy toàn là tính toán suy nghĩ." Nếu là tiểu lang quân, bị nàng nói trước mặt một phen như thế, chỉ sợ hắn sẽ đau lòng cùng cực, làm sao còn có thể như Bùi biểu huynh mà suy nghĩ sự tình không gợn sóng như vậy.
"Hôm nay ta đã nói rõ ràng, Bùi biểu huynh chỉ bằng hãy suy nghĩ cho thật kỹ, ta cáo từ trước đây."
Sau khi Vũ Trinh rời đi, Bùi Quý Nhã lại tự pha trà cho mình.
Hắn không để tâm đến những lời Vũ Trinh nói trước đó.
Khi còn nhỏ, con ngựa con kia tuy rằng đã chết dưới tay hắn, nhưng hắn cũng nhớ rõ, lúc đó Vũ Trinh rõ ràng cũng thích con ngựa ấy, nhưng khi hắn muốn giết ngựa, Vũ Trinh hoàn toàn không ngăn cản.
Nàng thậm chí còn đứng bên cạnh cười tươi nhìn, chỉ nói một câu đáng tiếc, sau đó lại đi chọn một con ngựa con mới.
Nói thật, Vũ Trinh so ra cũng chẳng hơn hắn là bao, nói tình cảm của hắn không chân thật, chẳng lẽ tình cảm của Vũ Trinh lại không phải giả sao? Vốn dĩ bọn họ rất giống nhau, cho nên Bùi Quý Nhã không tin Vũ Trinh thật lòng yêu thích vị Mai gia Đại Lang kia.