Đám thiếu niên nghe xong suýt chút nữa lùi lại mấy bước, Trinh tỷ của bọn họ, biết dỗ người?! Không lẽ, gả cho người ta sẽ trở nên dịu dàng như vậy sao? Bọn họ không dám tin!
Vũ Trinh đã nói ra, Mai Trục Vũ đương nhiên không có gì không bằng lòng, chỉ là...
"Ta chưa từng tham gia loại hoạt động này, chỉ có thể cố gắng hết sức, chưa chắc đã có thể làm tốt."
Vũ Trinh vén một lọn tóc bên má hắn, thấp giọng nói: "Không sao, ta cũng không muốn bắt buộc chàng phải thế nào, chỉ là cảm thấy chàng quá ủ rũ, muốn cho chàng cùng đám tiểu tử hỗn đản này đi chơi đùa một chút."
Các lang quân:... Nhưng mà Trinh tỷ, chúng ta không phải chơi đùa, chúng ta thật sự muốn giành thứ hạng!
Lần này lại không thể rửa sạch nhục nhã trước kia.
Ngoại trừ Triệu Tung Nham, các lang quân khác, kể cả Mai Tứ đều đau khổ nghĩ thầm.
Mỗi năm một lần cuộc thi đấu thuyền rồng rất long trọng, chỉ riêng số thuyền dự thi đã lên đến hơn sáu mươi chiếc, mỗi chiếc thuyền có đến ba mươi sáu người.
Số người của Thôi Cửu không đủ, còn phải đặc biệt mời bạn bè và các huynh đệ trong nhà đến, cuối cùng cũng gom đủ ba mươi sáu người.
Nhưng trong ba mươi sáu người này, có nam nhi hùng tráng có thể giương cung bắn đại bàng, cũng có loại gà con yếu ớt như Mai Tứ với khí lực không đủ, trình độ chênh lệch như vậy, làm sao có thể so được với những chiếc thuyền rồng đã chuẩn bị từ sớm, tuyển chọn kỹ càng đội viên.
Rất nhiều cửa hàng nổi tiếng trong thành đều mua một chiếc thuyền rồng, mướn các lang quân có sức khỏe đến thi đấu trận này, chính là để dương danh lẫy lừng.
Ngoài những cửa hàng này, còn có các học tử trong quan trường, cũng chuẩn bị một chiếc thuyền rồng vào ngày này để thi đấu với những người khác, cũng để cho người ta thấy được sự lợi hại của họ.
Ngoài ra còn có hoàng thân quốc thích phủ thượng, sai bọn thị vệ binh lính cũng đến góp vui, tóm lại ba trăm sáu mươi ngành nghề, nghề nào cũng tham gia.
Lại nhìn những chiếc thuyền rồng kia, hình dáng kích thước tương tự nhau, nhưng cách trang trí thì khác biệt, có chiếc lộng lẫy như thuyền hoa, có chiếc vẽ rồng bay ở mạn thuyền, có chiếc quấn lụa đỏ, đủ màu đủ kiểu.
Những chiếc thuyền rồng này sẽ xuất phát từ đoạn giữa Khúc Giang trì, một mạch đến tận hạ lưu, nơi có một tòa thành lâu bắc ngang mặt nước, Hoàng đế cùng Hoàng hậu và các vương công đại thần đứng ở trên cao quan sát, chiếc thuyền rồng đầu tiên xuyên qua cầu vòm của thành lâu này sẽ là người chiến thắng, bởi Hoàng đế đang nhìn, còn sẽ ban thưởng cho người về nhất, vì để giành được vinh dự đặc biệt này, những người tham gia thi đấu càng ra sức liều mạng, ngay từ khi bắt đầu đã là một cuộc chiến đấu kịch liệt.
Vũ Trinh cưỡi trên lưng ngựa, chỉ nghe thấy tiếng trống tùng tùng vang lên liên tiếp, bách tính đứng đầy hai bên bờ cao giọng hô hào, nhiệt tình vẫy vùng những vật trong tay, còn có những nương tử quá đỗi kích động ném cả khăn tay xuống sông, thậm chí còn có kẻ tự mình rơi xuống sông, lại được những người trên bờ bảy tay tám chân kéo lên.
Thuyền rồng chèo đi rất nhanh, mỗi khi đến một đoạn sông, bách tính hai bên bờ đoạn sông ấy liền kích động lên, còn có người trèo lên cây bên bờ, đứng trên cây mà nhìn, lại càng có kẻ đuổi theo thuyền rồng chạy về phía trước.
Vũ Trinh cũng là người đuổi theo thuyền rồng, bất quá nàng là cưỡi ngựa, hơn nữa không ở bên bờ sông, chỉ ở một bên đường, có thể mơ hồ nhìn thấu qua những tàng liễu và đám đông chen chúc, thấy được thuyền rồng trên mặt sông như mũi tên.
Nàng nhìn không được rõ lắm, nhưng có thể nghe thấy tiếng trống.
Tất cả âm thanh của trống đều rất hùng tráng, nhưng có một tiếng trống vang dội nhất, hơn nữa cực kỳ có quy luật, tựa hồ như người đánh trống hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi không khí nhiệt liệt xung quanh, điểm tĩnh gõ lên mặt trống theo nhịp điệu của chính mình.
Kỳ thật đội ngũ đánh trống ở phía trước thuyền rồng vô cùng trọng yếu, họ có thể dẫn dắt tiết tấu của cả một chiếc thuyền rồng, có một số thuyền rồng nửa đầu dùng quá nhiều sức lực đã hao hết tỉnh thần, đến nửa sau sẽ rơi vào thế hạ phong, những chiếc thuyền rồng dễ dàng bị những chiếc khác dẫn đi ở phía sau, từng chiếc một đều phải chậm lại.
Vũ Trinh nghe tiếng trống vẫn luôn vang dội ổn định, trong lòng vui sướng.
Rốt cuộc, mọi người mơ hồ có thể nhìn thấy lầu thành ở điểm cuối, những người đánh trống gõ một đường đã có phần khí lực không đủ, tiếng trống nhẹ đi rất nhiều, mà lúc này, tiếng trống vang dội nhất kia đột nhiên trở nên nhanh hơn, như tiếng sấm sét nổ vang, càng thêm dồn dập.
Nhìn qua kẽ hở của đám đông, Vũ Trinh trông thấy một chiếc thuyền rồng quen thuộc từ từ kéo dài khoảng cách với những chiếc thuyền rồng khác.