Theo tác phong thói quen nhất quán của nàng, e rằng Bùi Quý Nhã kiếp này thật sự không còn cách nào đặt chân đến Trường An nữa.
Mai Trục Vũ thoáng chốc không biết nên nói gì, kỳ thực khi hắn nói ra những lời ấy quả thật không hề có ý nhân cơ hội mà cáo trạng, chỉ là hắn vốn tính tình ngay thẳng, cho rằng chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu giếm, Vũ Trinh hẳn phải biết rõ, hắn cũng muốn làm sáng tỏ, nên mới thốt lên như vậy.
Giờ thì lời đã nói ra, đòn cũng đã ăn rồi, nghĩ ngợi nhiều cũng chẳng ích gì, Mai Trục Vũ bèn thôi không bận tâm nữa, Vũ Trinh đưa tay đỡ lấy lang quân, cuối cùng mỉm cười nói: "Thôi được rồi, chúng ta về xem con ngỗng nhỏ của mình ra sao, mấy hôm nay giao cho Ngưu Nhất Ngưu Nhị chăm sóc, không biết chúng nuôi có tốt không nữa."
Mai Trục Vũ lúc này mới chợt nhớ ra hai tên tùy tùng yêu quái họ Ngưu bị bỏ quên ở khách điếm nào đó, cùng với chú ngỗng con mà Vũ Trinh mua về lúc rảnh rỗi dọc đường.
Ba kẻ này vẫn ổn cả, khi Vũ Trinh và Mai Trục Vũ tìm đến, chú ngỗng nhỏ đang lẽo đẽo theo sau đàn gà trong sân sau khách điếm kiếm ăn.
Vũ Trinh đưa tay nắm lấy cổ ngỗng nhấc bổng lên, ngỗng con bị bắt bất ngờ, hung hăng há mỏ định mổ, nhưng nhanh chóng bị Vũ Trinh bóp chặt mỏ lại, thuận tay giật lấy sợi dây mảnh trên cây bên cạnh buộc chặt mỏ ngỗng, rồi đắc ý đùa nghịch sinh vật nhỏ lông xù ấy.
Ông chủ khách xá kia cười chạy tới nói, con ngỗng nhỏ này mấy ngày nay còn đánh nhau với chó nuôi ở đây, cũng không biết một con vật nhỏ bé như vậy, sao lại hung dữ đến thế.
Về phần hai tên nô bộc uy vũ nhìn qua rất hung dữ kia là Ngưu Nhất, Ngưu Nhị, lại phi thường ôn thuần, một mực ngoan ngoãn chờ đợi không gây chuyện, bọn chúng chỉ hóa thành nguyên hình gặm cỏ trên núi phụ cận, gặm trụi một khối thảm cỏ của người ta.
Chuyện làm xong, hai người Vũ Trinh chậm rãi trở về Trường An, lúc trở về còn tốn nhiều thời gian hơn lúc đến, bởi vì bụng Vũ Trinh bắt đầu to hơn, hai vợ chồng này đều có chút sợ hãi, chỉ có thể chậm rãi lên đường.
Nói đến buồn cười, Vũ Trinh vốn là kẻ trời không sợ đất không sợ, Mai Trục Vũ vốn tưởng rằng cho dù nàng có mang thai cũng chắc chắn không thể yên tĩnh, ai ngờ nàng lại chịu trách nhiệm nghiêm túc ngoài dự liệu, ngoại trừ không chịu uống chút thuốc bổ, quả thật chưa từng làm điều gì không thích hợp, cho dù thỉnh thoảng đắc ý vênh váo, rất nhanh cũng sẽ nhớ tới cái bụng của mình rồi thu liễm lại.
Điều này khiến Mai Trục Vũ kinh ngạc vô cùng, nhưng ngay sau đó không nhịn được cảm thấy trong lòng bủn rủn, thỉnh thoảng thấy nàng buồn chán khó chịu, hắn đều nghĩ cách làm điều gì đó để giải khuây cho nàng- thí dụ như học theo cách của nàng lúc đến, bắt vài tiểu yêu quái thú vị cho nàng xem, hái những bông hoa xinh đẹp ở ven đường tặng nàng, tuy rằng đều là những chiêu Vũ Trinh đã dùng, hơn nữa do hắn làm ra lại vừa ngốc vừa đần, nhưng Vũ Trinh vẫn rất vui mừng.
Niềm vui không nằm ở những thứ lang quân mang về, mà là ở chỗ nhìn thấy hắn hao tâm tổn trí muốn lấy lòng nàng.
Bởi vì nhớ tới yêu thị Trường An do Xà Công một mình dẫn theo mấy phó thủ chống đỡ, Vũ Trinh cũng không tiện nhân cơ hội du ngoạn khắp nơi, dẫn theo lang quân ngoan ngoãn trở về Trường An, ngay cả một chút đường xa cũng không đi vòng, nhưng cho dù như thế, chờ các nàng đến Trường An, cũng đã sắp bước vào tháng mười.
"Năm nay hoa quế đã nở rồi." Lúc vào thành, Vũ Trinh bỗng nhiên nói như vậy.
Mai Trục Vũ lúc này mới phản ứng lại, mùi hương như có như không ở chóp mũi, nguyên là mùi hoa quế.
Hắn không mấy để tâm chuyện này, nhưng Vũ Trinh lại ưa thích những thứ phong nhã, yểu điệu thướt tha này, nên đã chú ý tới trước tiên.
Không chỉ chú ý tới, nàng còn hào hứng bừng bừng nói với Mai Trục Vũ: "Nếu nói tới hoa quế, hoa quế tốt nhất trong thành Trường An đương nhiên thuộc về mảnh Quế Viên trong Đại Minh cung kia, đáng tiếc nơi đó cũng không phải muốn đến là có thể đến, lần sau ta đi Đại Minh cung nghe khúc, bẻ mấy cành về cắm bình cho chàng có thể thơm được mấy ngày."
"Ngoài hoa quế Quế Viên của Đại Minh cung, thứ hai phải kể đến mấy gốc hoa quế trong vườn hoa nhà Hoàng Tứ Nương ở An Nhân phường, Hoàng Tứ Nương trồng hoa rất khéo, nhưng trồng giỏi nhất chính là mấy cây hoa quế kia.
Tính tình người này rất keo kiệt, hàng năm hoa quế nở nàng chỉ hái một ít để ngâm rượu, người khác tìm nàng xin nàng cũng không muốn cho, coi mấy cây quế đó như báu vật." Vũ Trinh như kể ra vanh vách những điều này, thấy Mai Trục Vũ chăm chú lắng nghe, nàng hơi khoe khoang nháy mắt,"Nhưng năm ngoái ta đã đặt trước rượu với nàng, năm nay nàng sẽ để lại cho ta hai vò, lang quân có phúc rồi đấy."