Vũ Trinh suy tư nên làm thế nào, nàng lại không thể giống như đối với Mai Tứ trực tiếp để cho hắn khóc, Mai Tứ cùng đám tiểu tử kia đã quen thấy nàng làm những chuyện khó hiểu như vậy, cũng không dám hỏi, nhưng Mai Trục Vũ... Tiểu lang quân này của nàng, nhìn qua chính là tính tình nghiêm túc, muốn cho hắn khóc, dù sao cũng phải cho lý do trước.
Vẫn phải tìm cái gì ngoài ý muốn mới được.
Trời âm u đã lâu, rốt cuộc cũng có mưa rơi, ban đầu chỉ là vài sợi mưa bay bay, nhưng chỉ sau mấy hơi thở, đột nhiên biến thành mưa to như trút nước, những hạt mưa dày đặc và gấp gáp tàn nhẫn đập xuống đất, bắn tung tóe một mảng bọt nước và sương mù.
Người qua đường không kịp đề phòng, cả bọn đều thành gà rớt nước.
Vũ Trinh và Mai Trục Vũ bị kẹt lại trên đường, bọn họ vốn định cùng nhau đi dạo, nào ngờ đột nhiên gặp phải trận mưa này, chỉ đành tạm lánh gần đó dưới mái hiên của một nhà.
Con ngựa của Mai Trục Vũ cũng được dắt vào dưới mái hiên, hắn ở một bên Vũ Trinh che chắn cho nàng khỏi mưa bay vào.
Mưa đổ xuống quá nhanh, trong lúc vội vàng, tuy hai người trốn nhanh nhưng trên người vẫn bị ướt một chút.
Vũ Trinh hơi thất thần, nghĩ xem làm sao để tiểu lang quân khóc đây, Mai Trục Vũ ở bên cạnh lại chuyên tâm chuyên ý, thấy trên đầu và quần áo nàng đều bị nước bắn, do dự một lúc, vẫn đưa tay sang lau cho nàng.
Kéo tay áo bên ngoài ra, dùng áo lót trắng bên trong lau cho nàng.
Vũ Trinh bị hắn lau mà tỉnh lại thần trí, thấy quần áo của hắn nhỏ nước nhưng lại đưa tay lau giọt nước trên tóc cho nàng, bỗng nhiên bật cười.
Nàng kéo tay tiểu lang quân xuống,"Được rồi, không cần đâu." Sau đó xoay người gõ mấy cái lên cánh cửa lớn của hộ nhà phía sau.
Cửa mở, người hầu mở cửa vừa thấy nàng, vội vàng mở rộng cửa,"Là Vũ nhị nương tử a, trời mưa lớn như vậy, sao lại tới đây, mau mời vào."
Vũ Trinh ừ một tiếng,"Lang quân và nương tử nhà ngươi có ở đây không? Chúng ta đi ngang qua đây, tránh mưa."
"Có ở đây, hai vị mau mời vào, ta dắt ngựa cho hai người, mời vào đây."
Vũ Trinh kéo Mai Trục Vũ, được người ta ân cần dẫn vào trong nhà.
Nàng không hề có chút khách khí nào, giống như đây là chính nhà mình vậy, quen thuộc giới thiệu sân cho Mai Trục Vũ,"Nhìn thấy mấy gốc mẫu đơn kia không, gọi là Ngân Hồng Chúc Chiếu, hoa to bằng miệng chén, một cành có thể nở sáu đóa, là trân phẩm trong các loại mẫu đơn, đáng tiếc bây giờ còn chưa nở, phải đợi thêm mấy ngày nữa."
Muộn thế này, đôi vợ chồng lười biếng kia khẳng định đang trốn ở trong phòng.
Đột nhiên bị nàng kéo vào, Mai Trục Vũ có chút sững sờ, lấy lại tỉnh thần nhìn tòa nhà này, hỏi: "Nàng quen biết chủ nhân nơi đây?"
Vũ Trinh đáp: "Đúng vậy, hai vợ chồng này ta đều biết." Trước kia cũng theo sau lưng ta chơi đùa, sau khi hai người kết hôn, lang quân tìm được việc làm trở nên bận rộn, nương tử lại là kẻ da mặt mỏng, ngại ngùng chơi cùng đám gia hỏa chưa lập gia đình, nên đi lại cũng ít hơn một chút.
Mai Trục Vũ nghe nàng giới thiệu vài câu, không khỏi nhận thức thêm lần nữa, bằng hữu của nàng khắp Trường An, danh tiếng người quen rộng khắp tứ hải quả nhiên không phải hư danh.
Tùy ý tìm một mái hiên để tránh mưa, đều là phủ đệ của người quen.
Chủ nhân tòa trang Tống lang quân và phu nhân Phó nương tử rốt cuộc nghe thấy tiếng động, nhìn thấy Vũ Trinh, Phó nương tử mập mạp mặt trắng tròn lộ ra nụ cười vui sướng nhào tới.
"Trinh tỷ, đã lâu không gặp tỷ!"
Tống lang quân tay nhanh mắt lẹ, kéo phu nhân trở về, thấp giọng nói: "Nàng thật là... không nhìn thấy vị bên cạnh Trinh tỷ sao."
Lúc này Phó nương tử mới phát hiện Mai Trục Vũ, ôi chao một tiếng, che mặt kinh hô: "Chẳng lẽ đây chính là vị hôn phu của Trinh tỷ sao? Ta mới lần đầu gặp đó!"
Tống lang quân cười hì hì có chút đắc ý,"Ta thì không phải lần đầu gặp, ta đã gặp vài lần rồi." Tống lang quân làm chức ở Trung Thư tỉnh, làm một Hữu Bổ khuyết, tuy không thường lui tới với quan viên Hình bộ, nhưng tốt xấu cùng triều làm quan, cũng đã từng gặp qua.
Vũ Trinh thấy hai người bọn họ thì thầm, cười nói: "Tiểu Phó không có nhãn lực, ta thấy ánh mắt lang quân ngươi cũng chẳng khá hơn chút nào, nhìn xem, hai người chúng ta y phục đang nhỏ giọt nước kìa, ngươi lại định cứ nhìn như vậy sao?"
Tống lang quân vỗ trán, vội vàng dẫn bọn họ đi thay y phục, đi được một nửa, Phó nương tử đến kéo Vũ Trinh sang một bên khác,"Trinh tỷ, tên Tống lang ngốc này quên mất tỷ là nữ tử rồi, sao tỷ cũng quên luôn, còn đi theo bọn họ, tỷ theo ta mới đúng chứ!"
Mai Trục Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn thấy Vũ Trinh chuẩn bị cùng mình vào phòng thay y phục, trong lòng rối bời.