Vũ cơ thân mình cứng đờ, nàng cũng coi như là một trong những vũ cơ nương tử nổi danh nhất trong phường này, là một đóa Giải Ngữ Hoa ôn nhu mà vô số lang quân yêu mến, từ trước tới nay chưa từng gặp phải sự cự tuyệt cứng rắn như vậy.
Nhưng nàng phản ứng cũng mau lẹ, lập tức lại mềm oặt cơ thể, giả vờ tức giận, dịu dàng nói: "Lang quân sao lại lãnh đạm như thế, chẳng lẽ ca vũ của tỷ muội chúng ta không vừa mắt ngươi sao?"
Nàng nói xong còn muốn đến gần, nhưng đối diện với đôi mắt kia, bất giác liền im bặt, lặng lẽ lui về phía sau, ngồi nghiêm chỉnh một bên, không dám lại gần nữa.
Rõ ràng lang quân trước mặt giọng điệu bình thường, vẻ mặt cũng chẳng hung dữ, nhưng ánh mắt toát lên ý tứ không cho phép cự tuyệt, khiến người ta không thể trái lời.
Ngay trong khoảnh khắc vừa rồi, nàng thậm chí cảm thấy lang quân trước mặt rất nguy hiểm, ngay cả sau lưng cũng toát mồ hôi lạnh, nhưng bây giờ nghĩ lại thấy thật vô lý, rõ ràng chỉ là một lang quân rất tầm thường mà thôi.
Những người khác ai nấy đều chú ý tới Mai Trục Vũ, thấy hắn đuổi nương tử bồi tửu sang một bên, mọi người bất giác đều lặng im, không khí nhất thời lạnh tanh.
Tuy bọn họ đều muốn làm cho bầu không khí náo nhiệt hơn, nhưng không hiểu sao, nhìn thấy Mai Trục Vũ thần sắc lãnh đạm ngồi đó, hoàn toàn khác biệt với bọn họ, liền cảm thấy không thể náo loạn được.
Thấy mọi người đều lúng túng không biết nên nói gì tiếp theo, rốt cuộc có một vị lang quân đứng dậy.
Hắn nâng chén rượu lên trước mặt Mai Trục Vũ: "Nào, đây là lần đầu tiên ngươi ra ngoài chơi, thả lỏng một chút, ta mời ngươi một ly."
Mai Trục Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, trả lời: "Xin lỗi, ta không uống rượu."
Hắn trả lời nghiêm túc, nhưng vẻ mặt của lang quân nâng chén rượu lập tức trở nên khó coi.
Triệu lang quân này vốn là người mà đám người này chướng mắt Mai Trục Vũ nhất, theo hắn thấy, loại nam nhân vô dụng không biết đánh nhau cũng chẳng biết chơi bời này, căn bản chẳng có gì xứng đáng với Trinh tỷ của bọn họ, miễn cưỡng đi theo cũng chỉ là nể mặt Mai Tứ.
Nhưng hiện tại, rượu mời bị cự tuyệt khiến hắn mất mặt, bất mãn trong lòng lập tức bùng nổ.
Vốn cũng không phải lang quân tính tình tốt gì, lập tức ném chén rượu xuống lạnh lùng hừ nói: "Không uống? Đúng vậy, nhìn ngươi như vậy, ta biết ngay là một nhân vật thanh cao, khinh thường loại công tử bột như chúng ta." đó với vẻ mặt không tình nguyện, nếu đã không muốn đến như vậy thì đừng tới nơi này, tới đây rồi lại còn bị ai coi thường nữa chứ, chỉ dựa vào quan hệ mà làm một tiểu quan ngũ phẩm, khách khí với ngươi như vậy mà còn chê!"
Mai Trục Vũ bị hắn mắng sửng sốt, chẳng biết nên đáp lời ra sao.
Kỳ thực trước khi trả lời, hắn cũng chẳng suy nghĩ nhiều, hắn quả thật không uống rượu.
Từ nhỏ tu hành cùng sư phụ sư huynh trong đạo quán, tuy hắn không cùng đạo với chư vị sư huynh, nhưng cuộc sống trong quán thanh bần khổ hạnh, các sư huynh không thể gần nữ sắc cũng không được uống rượu, vì thế hắn cũng đã quen không đụng đến rượu chè.
Sống thanh tâm quả dục như vậy đã lâu, hắn thật sự không thể thích ứng được cảnh tượng trước mắt.
Hắn không hề cố ý cự tuyệt hảo ý của người khác, cũng chẳng muốn gây bất hòa với mọi người nơi đây.
Nguyên do hắn đến chốn này, chính là muốn hòa thuận cùng bọn họ, với những bằng hữu của Vũ Trinh, nhưng tính cách bản thân khiến hắn vẫn chưa làm tốt được điều đó.
Mai Trục Vũ mím môi, nâng chén rượu lên tự rót cho mình một ly.
Rượu trong veo tựa hổ phách, hẳn là thứ rượu thượng hạng, nhưng Mai Trục Vũ không rõ ngon dở thế nào, hắn im lặng nâng chén uống cạn.
Người chưa từng uống rượu, lần đầu nếm trải ắt sẽ không quen, Mai Trục Vũ bất chợt bị vị rượu làm cho sặc một cái, không nhịn được ho sù sụ.
Triệu lang quân ôm ngực thấy thế cười lạnh,"Ngay cả rượu cũng không biết uống? Còn là nam nhân nữa hay không."
Mai Tứ cau mày, đứng dậy nói: "Được rồi, ngươi bớt nói vài câu không được sao."
Triệu lang quân khinh thường nói: "Hắn không cho ta mặt mũi trước, chẳng lẽ còn phải để ta cúi đầu, chỉ là mời rượu mà thôi, ta đã khi dễ hắn sao?"
Không khí lập tức lạnh tanh.
Đúng lúc này, tiểu nô ở cửa nghênh đón một người.
Người tới tay cầm roi ngựa, một thân cẩm bào thạch thanh, môi hồng răng trắng, trên mặt mỉm cười, chính là Vũ Trinh.
Nàng vừa vào cửa đã nhìn thấy Đại Lang nhà họ Mai mấy ngày nay chưa từng thấy qua ngồi ở trên ghế, ho đến mức mặt hơi đỏ lên, những người khác đứng ngồi đều có chút cứng ngắc, đồng loạt nhìn về phía nàng.
Ánh mắt Triệu lang quân nhìn về phía nàng đặc biệt chột dạ, Vũ Trinh thoáng cái đã đoán được đã xảy ra chuyện gì.