Mục lục
Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mai Trục Vũ: "Sao vậy?"

Lang quân áo đỏ tựa người vào bàn đọc sách, lắc đầu nói,"Hai hôm trước ngươi nói là cổ họng không thoải mái, vốn là người ít nói, nay thì hay rồi, hai ngày cộng lại cũng chẳng nghe ngươi nói được mấy chữ.

Không chỉ có như thế, mặt mày sa sầm, dáng vẻ như người sống chớ gần, thật đáng sợ, thế nào, chẳng lẽ gần đây có chuyện gì không vừa ý?"

Mai Trục Vũ lắc đầu: "Không, đa tạ quan tâm."

Lang quân áo đỏ thấy hắn không muốn nói nhiều, trong lòng cảm thấy vô vị, mắt liếc nhìn, thấy ngoài cửa có một con mèo nhảy vào, lấy làm kỳ quái nói: "Ể, sao lại có một con mèo mướp thế này, trông thật đáng yêu, ơ, sao nó còn ngậm một bông hoa?"

Mai Trục Vũ đang xem xét hồ sơ vụ án, nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, thấy một con mèo mướp quen mắt nhẹ nhàng nhảy qua người công tử áo đỏ, lao về phía mình.

Hắn vội vàng đưa tay ra, ôm lấy con mèo mướp đang lao tới.

Vũ Trinh rúc vào trong lòng lang quân, thấy trong mắt hắn lộ ra vẻ không tán thành, hiển nhiên là cảm thấy nàng không nên ra ngoài đi lung tung, nên ở nhà nghỉ ngơi, vì thế nàng nhả đóa hoa chỉ đặc biệt mang theo trong miệng vào tay lang quân, đóa hoa này là để mong lang quân mỉm cười, đừng truy cứu chuyện nhỏ này.

Tuy rằng hiệu quả không nhanh chóng như vậy, nhưng cầm đóa hoa chỉ thơm ngát xông vào mũi, vẻ mặt Mai Trục Vũ vẫn hòa hoãn, cẩn thận vuốt ve lỗ tai mềm mại của Ly Hoa miêu.

Lang quân áo đỏ đứng bên cạnh tấm tắc lấy làm lạ, tiến lại gần nói: "Thân thiết với ngươi như vậy, chẳng lẽ đây là mèo ngươi nuôi? Hiếm có khó gặp, ngươi lại nuôi mèo ư?"

Tay hắn vừa sờ đến Ly Hoa miêu đã bị Mai Trục Vũ ngăn lại, liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Nàng không thoải mái, đừng chạm vào nàng."

Phi Y Lang Quân:... Trước đó sao không nhìn ra Mai Lang Quân thiết diện vô tư này là miêu nô? Ánh mắt cảnh giác này lại là chuyện gì xảy ra, chẳng qua là mèo, không biết còn tưởng rằng hắn chuẩn bị nhúng chàm phu nhân nhà hắn.

Phi Y Lang Quân tự thấy không thú vị bèn rời đi, Mai Trục Vũ bỏ cành hoa lài bị phơi nắng có phần uể oải vào trong bình nước trong để nuôi dưỡng.

Đưa tay ôm con mèo đang nhắm mắt trong lòng, kéo nàng dài ra thành môt đường thằng.

"Sao không nghỉ ngơi ở nhà?"

Ly Hoa Miêu nghiêng đầu, miệng thốt ra tiếng người, giọng điệu mang ý cười,"Nhớ lang quân rồi."

Chút bất mãn kia của Mai Trục Vũ bị một câu dỗ ngon dỗ ngọt đánh cho thất linh bát lạc, toàn diện tuyên cáo đầu hàng, ôm phu nhân vào lòng, vuốt ve hồi lâu.

"Vậy nàng hãy tạm nghỉ ngơi ở đây trước." Kỳ thật hắn cũng có chút không yên tâm để Vũ Trinh một mình ở nhà, chỉ là trước đây lo lắng nếu mình biểu hiện quá mức sẽ khiến Vũ Trinh vốn tự do cảm thấy phiền chán, hôm nay nghe Vũ Trinh nói như vậy, hắn nào còn nhớ được những băn khoăn trước kia của mình, thật hận không thể trực tiếp ôm phu nhân về nhà.

Tuy nhiên, liếc nhìn đống công văn chất như núi trên bàn, hơn phân nửa là do sư điệt không biết xử lý mà chồng chất lên, hắn vẫn cúi đầu bắt tay vào làm việc.

Trên cây ngô đồng bên ngoài có tiếng ve kêu vang, cách quá gần, có chút ồn ào.

Vũ Trinh không ở trong lòng lang quân bao lâu, bỗng nhiên lăn lộn sang bên cạnh.

Mai Trục Vũ trống rỗng trong lòng, tưởng rằng nàng không cẩn thận lăn xuống, vì thế dừng bút bế nàng về trên gối.

Nhưng tiếp theo Vũ Trinh lại nhảy ra khỏi lòng hắn, lúc này Mai Trục Vũ mới hỏi: "Làm sao vậy?"

Vũ Trinh nằm xuống bên cạnh, vẫy đuôi lười biếng nói: "Trong lòng chàng quá nóng."

Hiện giờ đã hoàn toàn vào hạ, thời tiết này quả thật rất nóng, lại ở trong lòng người, quả thực không thoải mái chút nào.

Mai Trục Vũ bỗng nhiên hồi tưởng lại trước đó, khi hắn còn không biết con mèo mướp này chính là Vũ Trinh, mèo đã từng mấy lần muốn nằm trong lòng hắn, nhưng đều bị hắn đẩy sang một bên, hôm nay hắn muốn thân cận như vậy lại không được, xem ra đây đại khái chính là quả báo.

Mấp máy môi, Mai Trục Vũ suy tư một lát, bỗng nhiên đứng dậy lật tờ giấy vàng chu sa và gỗ đào ra khỏi ngăn tủ.

Vũ Trinh thầm nghĩ, lang quân quả nhiên không hổ danh là đạo sĩ, ngay cả nơi này cũng đặt những thứ này.

Nàng không biết lang quân muốn làm gì, liền ở tại chỗ xem động tác của hắn.

Chỉ thấy Mai Trục Vũ tinh tế khắc họa một lát khối gỗ đào kia, làm một cái bùa đào mộc, tiếp theo hắn đem bùa gỗ đào định ở trên cửa sổ.

Gần như ngay lập tức, có một cơn gió mát từ ngoài cửa sổ thổi vào trond nhàng.

thổi tan hơi nána.

Mai Truc Vũ đặt những thứ đó vuấếna.

naồi trở về chỗ cũ, nhìn Vũ Trinh.

Vẻ mặt hơi có chút chờ mong.

Vũ Trinh cười thầm trong lòng, nhảy về trong lòng hắn rồi nằm xuống an tâm, ngẩng đầu lên, thấy lang quân lộ ra một nụ cười nội liễm, hơi thỏa mãn ôm nàng tiếp tục làm việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK