Độc Cô Minh nhìn phong thư do Vân Hư tổ sư lưu lại đến xuất thần. Không phải hắn ngông cuồng, cũng không phải không tôn trọng công sức mà Vân Hư tổ sư đánh đổi bằng mạng sống để tìm ra được, mà là hắn thật sự có chút không cam lòng khi thấy vận mệnh mình cứ như đi trên một guồng quay đã được định sẵn. Nó tạo cho hắn cảm giác bản thân chẳng khác gì một quân cờ được ai đó sắp đặt, từng đường đi nước bước đã được chuẩn bị hoàn toàn.
- Chân Võ Cửu Trảm qua tay ta liền biến thành Độc Cô Cửu Trảm. Ta chán ghét loại ý cảnh phó thác cho số mệnh, mặc người mình yêu đi lấy phu quân khác của Chân Võ mà ngay lập tức xóa đi ấn ký Tương Tư đao, đến một cái nhíu mày tiếc nuối cũng không. Đạo Ma kinh muốn ép ta dung hợp với tâm ma, để tâm ma lấn áp, ta cũng có thể phản kháng. Hà cớ gì bây giờ lại phải đi theo con đường đã vạch sẵn của Vân Hư tổ sư?
Hắn không phải hạng người thỏa mãn với thực tại, có một rồi lại luôn muốn có hai ba. Chính vì loại tham niệm này mà hắn liên tục tìm tòi sáng tạo, hòng đạt tới cảnh giới tiền nhân chưa từng chạm đến.
Có thể xem hắn như một con ngựa bất kham, không có một dây cương nào ước thúc được bước chân của hắn. Con đường hắn đi, tuyệt đối phải là con đường do chính bản thân hắn lựa chọn, dù là ai, kẻ nào, địa vị ra sao cũng đừng hòng chi phối.
Về chấp niệm “nghịch hành” này thì hắn và Quan Thất rất giống nhau. “Ngược dòng”, đây là hành động ngu ngốc trong mắt nhiều người, tìm khó tránh dễ, giống như cá chép vì muốn hóa rồng mà lội ngược dòng bơi về phía vũ môn. Chính vì ý chí bất kham và quật cường của cá mà người đời thường lưu truyền một câu nói rất nổi tiếng.
“Cá lội ngược dòng là cá sống, người vượt nghịch cảnh không thành công cũng thành nhân…”
Độc Cô Minh thở dài, đặt phong thư xuống rồi vái ba vái, sau đó ánh mắt trở thành cương quyết, ống tay áo phất lên, thẳng tay hủy nó. Kế đến hắn ngẩng cao đầu, thần thái lạnh lùng nhìn về phía thi thể của Thiên Ảnh Nhân.
Tàn ảnh màu xám đã bắt đầu trở về thân thể ông ta, đạo hoa đang phiêu phù trên đỉnh đầu dần được ngưng tụ ra, từ trong nhụy hoa xuất hiện một đạo quả hình người đang rũ xuống, tỏa ra đạo vận dào dạt.
- Không thử thì làm sao biết mình không thể thành công! Không thử làm sao biết giới hạn bản thân tới đâu? Không thử làm sao biết mình so với tiền nhân, rốt cuộc là ai lợi hại hơn?
Ánh mắt cương quyết của Độc Cô Minh biến thành chấp nhất, chân hắn bước tới ba bước, mỗi bước đều thi triển Bách Bộ Hồng Trần vượt qua khoảng cách mấy ngàn trượng, sau khi tới vị trí đạo hoa màu trắng thì cơ thể hắn liền tan rã ra hóa thành làn khói uốn lượn xung quanh bộ xương của Thiên Ảnh Nhân. Làn khói này bốc lên cao, cuối cùng chui vào đạo hoa màu xám trên đỉnh đầu ông ta, từ từ dung nhập vào đó.
Ngay khoảnh khắc hắn tiến nhập vào đạo quả của Thiên Ảnh Nhân thành công thì tiên âm trong cổ họng Diệu Âm Phạm Thiên chợt vang vọng. Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra khiến tiên âm này ngưng bặt. Không ngờ Độc Cô Minh làm ra một hành động cực kỳ điên cuồng là chia tách linh hồn và thần niệm ra làm hai.
Linh hồn hướng vào trong đạo quả của Thiên Ảnh Nhân. Còn thần niệm lại chờ đợi linh hồn thành công, khiến thân thể Thiên Ảnh Nhân thoáng cứng đờ, cánh tay ông ta đang giữ chặt yết hầu của Diệu Âm cũng ngừng lại động tác bóp nát, đạo quả của tiên tộc không còn bị hủy diệt liền nhanh chóng ngưng tụ ra.
Nếu trong trạng thái bình thường, đạo quả trong cuống họng của Diệu Âm khi vừa ngưng tụ xong sẽ ngay lập tức phát ra lực công kích khiến đạo quả của Thiên Ảnh Nhân nát vụn, nhưng hiện tại nó lại bị thần niệm đang đứng chờ thời cơ của Độc Cô Minh nhanh chóng dung nhập vào, nhất thời khiến cả hai đạo quả này không thể tấn công nhau nữa. Lần đầu tiên sau năm mươi vạn năm, trong không gian chẳng còn tiếng giao tranh của tiên và nhân, hoàn toàn chìm vào tĩnh mịch.
Linh hồn của Độc Cô Minh dung nhập vào trong đạo quả màu xám của Thiên Ảnh Nhân. Thế giới trước mặt hắn bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, những khe nứt đạo vận không còn xuất hiện, thay vào đó là một hơi thở hồng hoang như tồn tại từ vô tận tuế nguyệt phả vào mặt hắn.
Một thân ảnh lửng thửng từ nơi phía xa chân trời đang chậm rãi bước về phía Độc Cô Minh. Thân ảnh này mặc áo xám, đầu đội mũ rộng vành, không ngờ lại y hệt với chiếc mũ rộng vành của hắn.
- Giữ lại chân trời, giữ lại người… Giữ lại năm tháng, giữ lại ngươi. Tuế nguyệt vô tận, là xem ai đang bị ta giữ lại…
Độc Cô Minh không thể nhìn rõ gương mặt của Thiên Ảnh Nhân, chỉ thấy khóe môi ông ta đang nở một nụ cười cực kỳ quen thuộc, nhất thời không nhớ mình đã từng thấy nụ cười này ở nơi nào.
- Đại Phân Thân thuật, Tạo Tôn thuật, đây không phải thuật pháp do ta ngộ ra, chỉ mang ý nghĩa trao gửi. Thứ đại đạo duy nhất ta theo đuổi chỉ có một chữ “hành”… Ngươi muốn hủy diệt ta để lấy nó sao?
Thiên Ảnh Nhân áo xám sờ lên chiếc mũ rộng vành trên đầu mình, thần thái ung dung vô cùng, hướng về Độc Cô Minh hỏi một câu.
Độc Cô Minh thở dài gật đầu:
- Tiền bối, ngài đã vẫn lạc vô số năm, giờ chỉ còn là tàn niệm. Ta hy vọng sẽ có thể đưa đạo vận chữ hành và Đại Thân Phân thuật ra ngoài, không để môn công pháp này bị thất truyền một cách đáng tiếc như vậy? .
- Thất truyền? Công pháp nào rơi vào tay ngươi mà chẳng thất truyền, hoàn toàn mất đi chân nghĩa của nó ban đầu, ta nói không phải sao?
Thiên Ảnh Nhân áo xám chợt ngẩng đầu lên, tuy khuôn mặt của y bị một vầng xám mờ nhạt che phủ, nhưng vẫn khiến Độc Cô Minh có cảm giác rất quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu.
- Chân nghĩa đó đúng với tiền bối, nhưng lại sai với ta. Đại đạo muôn ngã về một lối, việc gì phải cố chấp đi theo một con đường cố định. Không thử làm sao biết rốt cuộc là con đường của tiền bối tốt hơn, hay con đường của ta tốt hơn. Thứ mà ta phát dương quang đại không phải con đường cũ của tiền bối, mà là đại đạo mục tiêu chung của hai chúng ta…
Độc Cô Minh điềm tĩnh nói. Hắn cảm giác Thiên Ảnh Nhân này giống như cực kỳ hiểu thấu hắn, có lẽ đây là do linh hồn mình dung nhập vào trong đạo quả, nên dễ dàng bị tàn niệm của y tra xét.
- Đã vậy thì chiến đi… Để xem là ta hồi sinh sau năm tháng dài dặc, hay là vẫn phải tịch diệt, từ đây vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian!
Thế giới hồng hoang run lên kịch liệt, vô số tàn ảnh ngập tràn trời đất, dường như không có bất kỳ nơi nào hay thứ gì có thể ngăn cản bước chân của Thiên Ảnh Nhân. Đạo vận hóa thành mây, hóa thành nước, để cho Thiên Ảnh Nhân tùy ý đạp tới. Chính nhờ loại tốc độ cực hạn này mà sức mạnh của mỗi đòn công kích do y phát ra cũng hung mãnh đến cực điểm, khiến cho Độc Cô Minh chấn động không ngừng thối lui. Tàn hồn của Thiên Ảnh Nhân mặc dù đã suy yếu vô cùng, nhưng vẫn có đủ lợi hại để khiến hắn không dễ dàng đắc thủ. Chỉ cần bị y cầm chân trong mười khắc thì e rằng thần niệm bên kia không thể khống chế Diệu Âm Phạm Thiên nữa, kết cuộc cả thần niệm và linh hồn Độc Cô Minh đều sẽ bị hủy diệt.
Muốn đoạt đạo quả, trước phải diệt tàn niệm Thiên Ảnh Nhân lưu lại, kế đến mới có thể dung hợp với nó, đoạt được đạo vận và truyền thừa trong đó.
- Thời gian của ta không nhiều, tốc chiến tốc thắng!
Độc Cô Minh tỏ ra lạnh lùng, nắm đấm siết chặt, sau một hồi thối lui cuối cùng đã đạp chân ra phía sau, giữ cho thân hình vững vàng trở lại. Mà lúc này đây tàn ảnh của Thiên Ảnh Nhân đã tràn ngập khắp trời đất, thật sự không thể phân biệt ra nổi đâu mới chân chính là bản thể của y. Một ngàn tàn ảnh màu xám thay phiên công kích Độc Cô Minh, nhưng hắn đã không còn lui lại mà vung tay dùng đạo vận của mình điên cuồng phản kích.
Trong cuộc chiến linh hồn này hắn và Thiên Ảnh Nhân không ai yếu hơn ai, một bên là linh hồn hoàn chỉnh của hiện tại, một bên là tàn niệm thuộc về quá khứ đã leo lắt như đèn trước gió suốt năm mươi vạn năm. Thậm chí Độc Cô Minh còn nhỉnh hơn một chút, nếu không bị giới hạn bởi mười khắc thì hắn chắc chắn sẽ chiến thắng y dễ dàng.