- Lần này nhân tộc chúng ta thua thần tộc rồi, để mất vị trí thứ hai trăm vào tay bọn họ. Đại ca, khi nào chúng ta rời khỏi Tuyết Thương đây?
Độc Cô Minh cười cười:
- Đôi khi kẻ thua mới là kẻ được lợi nhất. Các ngươi cứ về đất liền trước đợi ta, sáng mai ta sẽ trở về hội ngộ cùng các ngươi sau…
- Tuân lệnh đại ca!
Tần Mạc và sáu mươi tu sĩ nhân tộc ôm quyền hành lễ với hắn rồi dẫn Trương Khiết Khiết rời đi xuống núi.
Quần hùng lúc tới ồ ạt chen lấn lẫn nhau, lúc về thì lại biến mất rất nhanh. Chẳng mấy chốc mấy trăm đạo tử và chí tôn thiên kiêu của lục giới đã tản đi hết, chỉ còn sót lại mình Độc Cô Minh.
Hắn đứng yên ở chỗ này không nói câu nào, ánh mắt lặng lẽ nhìn về mây trắng phía xa, xem mặt trời khuất núi.
Mấy canh giờ trôi qua, rốt cuộc màn đêm đã buông xuống thay thế cho ban ngày, cả đỉnh Tuyết Thương chìm trong tĩnh lặng.
Độc Cô Minh vẫn đứng chắp tay sau lưng, vẻ mặt không có chút nào là gấp gáp.
Bỗng từ sau lưng hắn vang lên một giọng nói quen thuộc.
- Huynh biết ta sẽ tới sao?
Bá Luân chậm rãi đi đến, trên vai gã là con gà chột mắt kia, hiện tại nó đang nhìn chằm chằm Độc Cô Minh bằng ánh mắt hận thù xen lẫn chút sợ hãi, hai cánh cứ ít phút lại giương lên như sẵn sàng bỏ chạy nếu có biến cố xảy ra.
Độc Cô Minh quay lưng lại đối mặt với gã:
- Huynh sẽ tới, vì huynh biết ta chắc chắn sẽ không bỏ cuộc…
Bá Luân mỉm cười:
- Cửu Chuyển Thiên công quan trọng với huynh vậy sao? Cách hóa giải nó thật sự không tốt lắm đâu… Huống hồ chưa chắc đã chân chính hóa giải được, kiếp sẽ treo lên đầu người luyện nó, chỉ cần một phút sơ sảy trong tâm sẽ rơi cảnh vạn kiếp bất phục.
- Như vậy còn hơn là bó tay chịu chết. Hơn nữa Trương Khiết Khiết thân mang Cửu Mệnh thể. Nó sinh ra vào lúc đại kiếp nạn sắp ập tới, đây chẳng phải là chú định trước sẽ trở thành một trong những người “vì ứng kiếp mà sinh” sao?
Độc Cô Minh thoáng dừng một chút, nhìn nam tử áo xanh trước mặt thật kỹ rồi nói tiếp:
- Mà huynh cũng vậy, cũng vì ứng kiếp mà sinh…
Bá Luân không đáp, ý cười nơi miệng cũng biến mất, thay vào đó là vẻ tự giễu:
- Ứng kiếp? Thật trớ trêu… Vậy còn Độc Cô huynh là gì? Có phải giống ta và nữ đệ tử của huynh hay không? Vì ứng kiếp nên mới xuất hiện trên thế gian này…
Lời gã nói như sét đánh ngang tai Độc Cô Minh, khiến hắn trở nên sửng sờ.
Có lẽ chỉ mình hắn và Lãnh Oán mới biết cả hai vốn không thuộc về thời đại này. Nhưng duyên số đã đưa đẩy họ xuyên không về nơi đây, trở thành mắt xích quan trọng cho nhiều sự kiện trong lịch sử thái cổ. Ngay cả việc thúc ép Bá Luân xuống núi dường như cũng là từ hắn mà ra. Vậy thì vai trò của hắn là gì? Chẳng phải cũng vì ứng kiếp mà xuất hiện hay sao? Đừng nói mình thời điểm hiện tại, dù là trong tương lai cũng thế, kiếp nạn buông xuống, Trường Sinh thể xuất thế, tất cả giống như một bố cục đã được định sẵn không cách nào biến đổi.
Bá Luân nói:
- Với năng lực của ta, chỉ cần không xuống núi một mực lặng lẽ tu hành đến khi thành đạo ắt sẽ bảo vệ được Tuyết Thương tránh khỏi tai kiếp, nhưng sẽ khiến chúng sinh lục giới chìm vào trong cảnh lầm than. Còn giả như xuống núi sẽ lập tức trở thành vô địch, mặc dù cứu được cả Tuyết Thương và chúng sinh nhưng lại đánh mất chính mình. Ta rất sợ hai chữ vô địch này vì nó rất phiền, là nguồn cơn của mọi sự thân bất do kỷ…
Độc Cô Minh hiểu Bá Luân không hề khoác lác. Gã tự biết mình, biết giới hạn và khả năng của bản thân tới đâu vì vậy luôn một mực lẩn trốn, không muốn xuống núi như lời của hai vị sư phụ.
Bá Luân thở dài:
- Vì sao ta không thể lựa chọn số phận cho riêng mình? Vì sao phải lựa chọn gánh vác nhiều thứ như vậy? Ta thường tự hỏi vì sao ta sinh ra đã vô cùng mẫn cảm với đại đạo, quy tắc võ thuật, thần thông đạo pháp… Mọi thứ chỉ cần nhìn qua một lần đều sẽ thấu triệt, dù không muốn tu hành nhưng vì ngộ tính quá cao, dẫn đến trong lúc sinh hoạt cũng vô thức tiến vào trạng thái vi diệu đó. Với người khác đây có lẽ chính là sự ban ơn lớn nhất của ông trời, nhưng với ta mà nói đây lại là một loại hành hạ không cách nào hình dung…
Độc Cô Minh không cắt ngang lời gã, để mặc gã nói ra hết tâm sự. Hắn thấy Bá Luân đại thần trong truyền thuyết kia thật ra cũng chỉ là một kẻ đáng thương, mọi người chỉ biết gã bá đạo thế nào, giỏi giang ra sao mà không biết điều gã thực sự muốn là gì.
- Ta chỉ muốn một cuộc sống bình thường, chịu đủ sinh lão bệnh tử, hỷ nộ ái ố như một người bình thường, chỉ bấy nhiêu thôi là đủ… Huynh tưởng phương pháp hóa giải sinh tử kiếp là đơn giản sao? Muốn hóa giải nó chỉ có duy nhất một cách là trở thành tồn tại tương tự thiên đạo, vô cảm vô tình, loại đi toàn bộ sân si mạn đố thế gian.
- Nhưng mà ta thấy huynh vẫn bình thường?
Độc Cô Minh nhướng mày.
Bá Luân lắc đầu khẽ cười:
- Thứ huynh thấy chưa chắc đã là sự thật. Ta vẫn còn giữ được sự thể hiện tình cảm với mọi người là vì trước lúc cắt đứt lục dục vẫn bảo tồn ý niệm về những mối quan hệ thân thiết nhất. Ta phải nhớ kỹ rằng với sư phụ nên dùng ánh mắt ra sao, đùa giỡn thế nào. Với các huynh đệ hay người ngoài cũng vậy, những thứ ngươi thấy ta thể hiện, toàn bộ đều là mặc định như máy móc, hoàn toàn chẳng có chút xúc cảm trong đó. Ta giống như một người qua đường lặng lẽ nhìn họ, cảm thụ cuộc sống một cách vô vị mà thôi.
Độc Cô Minh nghe xong trở nên trầm tư.
Hắn từng nghĩ đến khả năng hóa phàm để hóa giải sinh tử kiếp. Ngay cả Lưu Tích Quân cũng đã thử điều này nhưng thất bại, chỉ có thể làm chậm nó mấy năm. Giữa hóa phàm và cách của Bá Luân khá giống nhau, chỉ khác một bên vẫn bảo trì tình cảm lục dục, còn một bên lại hoàn toàn cắt đứt, biến thành tồn tại như thiên đạo vô tình.
Bá Luân nói tiếp:
- Đó mới chỉ là khởi đầu của ba lần sinh tử kiếp… Đến lần thứ tư, theo phỏng đoán của ta thì ta sẽ quên đi rất nhiều thứ, bao gồm cả hai vị sư phụ cùng bảy vị sư đệ. Còn đến lần thứ năm, thứ sáu thì sao? Những điều khủng khiếp hơn chỉ có tăng thêm chứ không giảm bớt đâu. Đến khi hoàn thành đủ chín lần, có lẽ ta sẽ trở thành một “ta” khác, xa rời với bản ngã hiện giờ… Ngươi nguyện ý để đệ tử mình trở thành dạng người như vậy sao?
- Ta…
Độc Cô Minh không thể thốt nên lời, nắm đấm bất giác siết chặt.
Nếu muốn Lưu Tích Quân thoát khỏi sinh tử kiếp thì nàng bắt buột phải quên hắn. Cả Trương Khiết Khiết cũng vậy, muốn thành kẻ “vì ứng kiếp mà sinh” phải trả giá cực lớn, mất đi toàn bộ tình cảm và ký ức về người thân.
Như vậy đáng sao?
Thật lâu sau, khi mọi sự kìm nén đã đi đến giới hạn, hắn cười, rồi lại khóc, nước mắt không ngừng chảy ra:
- Trước đây ta có thể quên nàng, nhưng nàng lại không quên được ta. Bây giờ khi nàng có thể quên ta, rốt cuộc ta lại vĩnh viễn không cách nào quên nàng nữa…
Lần này đến phiên Bá Luân im lặng. Bản thân gã cũng có sự suy tư. Nếu gã muốn lấy lại toàn bộ tình cảm thì chỉ có thể đối mặt với “kiếp chồng kiếp”, sống chết thế nào rất khó nói. Trước khi quyết định biến thành con người như hiện tại, gã đã từng suy nghĩ rất kỹ, hiểu rằng chỉ có cách này mới giúp bản thân biến mạnh, lèo lái Tuyết Thương và nhân tộc vượt qua kiếp nạn. Hy sinh mình mà thành toàn cho tất cả mọi người, lý do này gã cảm thấy đáng.
Còn Độc Cô Minh thì sao?
Hy sinh hắn, thành toàn cho nàng, hắn và nàng có cảm thấy đáng không?
Trong màn đêm tăm tối, tuyết trắng rơi đầy như che phủ cả thiên địa, sự lạnh giá từ tuyết lan tỏa khắp nơi, đóng băng bầu không khí, cuối cùng đóng băng cả lòng người.
Độc Cô Minh bình tĩnh trở lại.
- Chỉ cần nàng còn sống, tất cả đều đáng…
Hắn tự tìm thấy câu trả lời của mình. Cả về Trương Khiết Khiết, hắn cũng đã tìm ra cách để giải quyết.
Bá Luân thở dài:
- Hiểu được là tốt… Hôm nay là ngày ta lựa chọn sẽ chính thức xuống núi. Cần một người để phá bỏ khúc mắc cuối cùng trong lòng ta, huynh có nguyện ý không?
Độc Cô Minh gật đầu, mười loại đạo vận bùng phát, nguyên lực sau khi thoát ra ngoài thân thể gần như cô đặc lại hóa thành ba con chân long màu vàng óng ánh không ngừng gầm thét. Trong tiếng long ngâm vang vọng, hắn đặt tay lên chuôi kiếm, mười loại hình thái của kiếm cũng bắt đầu dung hợp lại, chỉ chờ ý cảnh cô độc phát sinh sẽ lập tức rút ra.
Một kích này là một kích mạnh nhất trong cuộc đời tu đạo hơn hai mươi năm của hắn, tập hợp tất cả sở trường cùng toàn bộ công pháp mạnh nhất hắn từng sáng tạo ra.
Một kích như vậy mới xứng để Bá Luân trong truyền thuyết kia ra tay đón đỡ, chém đi khúc mắc trong lòng gã.