Mục lục
Đế Cuồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiều tà dần xế bóng, tia nắng cuối cùng biến mất khỏi sạp hàng của Lưu Tích Quân, dường như cũng mang theo sự vui tươi trên gương mặt nàng mà để lại một vẻ lạnh tanh không chút cảm xúc.



Nếu là cách đây mười bốn năm nàng sẽ giận đến mức mất đi khống chế, thậm chí không tiếc rút kiếm ăn thua đủ với tên kia. Nhưng là người ai cũng phải thay đổi, sau mấy năm hóa phàm, tâm tình nàng đã dịu đi rất nhiều rồi.



- Quên đi, dù sao ta cũng sắp chết, cứ sống bình bình an an cho trọn kiếp nhân sinh này vậy. Có thể gắng gượng đến ngày hôm nay đủ chứng minh nghị lực của ta, không thành ắt tử, Cửu Chuyển Thiên Công nếu dễ dàng luyện thành như thế thì thiên hạ đã đại loạn từ lâu rồi…



Miệng nở nụ cười bất đắc dĩ, Lưu Tích Quân thu dọn sạp hàng, bắt đầu chuẩn bị rời khỏi con phố này để trở về căn nhà tranh phía Đông thành.



Đúng lúc chiếc lồng đèn cuối cùng được chất vào rương đồ thì từ phía sau lưng nàng truyền tới tiếng cãi nhau ầm ĩ của ai đó, nghe có năm phần quen thuộc, năm phần xa lạ.



- Tất cả là của ta, ai dám ngăn cản ta đánh chết kẻ đó!



- Không ngờ đích thân Cố Lý công tử lại lên tiếng xác nhận cô ả xấu xí kia đang bán tranh của mình ở khu chợ dành cho tầng lớp thấp kém này!



- Là bút tích của Cố Lý công tử đấy! Ngài được mệnh danh là đệ nhất văn sĩ trong suốt hai kỳ Bách Gia Luận Đạo đại hội do lục quốc tổ chức dạo gần đây. Cũng nhờ có ngài mà mười mấy năm nay người tu luyện giới khi tới Thiên Huyễn thành đều rất mực thu liễm, mỗi khi nhìn về Tế Vũ lâu càng biểu lộ sự kính trọng ra ngoài mặt nhiều hơn.



- Phàm nhân có thể khuất phục được tu sĩ, không những vậy còn khiến tu sĩ xuất chúng như Tiêu Ức Tình cam nguyện trở thành học trò, Cố Lý công tử chính là người đầu tiên!



Lưu Tích Quân sửng sờ quay lưng lại liền thấy đám người hồi sáng đang hùng hổ chạy thẳng tới chỗ mình. Chen lấn chính giữa còn có không ít văn nhân và phú hộ áo hoa mũ gấm, bọn họ ai nấy đều bộc lộ một vẻ mặt điên cuồng tới cực điểm, giống như hôm nay không giành được một cái lồng đèn thì thà rằng chết ở đây.



Ảnh hưởng của Cố Lý công tử với lục quốc phàm nhân Nam Hoang rất lớn, có thể nói không kém gì Đế giả tu đạo giới. Nếu không phải y trước giờ không màng đến chính trị, một lòng ở trên Tế Vũ lâu làm bạn với cầm kỳ thi họa thì ngôi vị hoàng đế Việt quốc chắc đã sớm thuộc về y từ lâu rồi. Danh vọng của y trấn áp cả Lạc tộc của hoàng đế, một tiếng hô vang, chục vạn người ủng hộ thề nguyện đi theo, đó chính là điểm đáng sợ của Cố Lý.



Nhưng vì sao y không lợi dụng điểm này để thống nhất lục quốc thì vẫn là một câu hỏi khó trả lời.



Có người cho rằng Cố Lý không ham hư vinh, chán ghét tranh giành.



Có người lại nghĩ Cố Lý thân mang trọng bệnh, tính mạng không còn dài lâu vậy nên không luyến tiếc quyền lực nữa.



Mà lại có một giả thuyết khiến mọi người tin phục hơn, đó chính là quan hệ mờ ám giữa y và Lạc Trường An - trưởng công chúa của hoàng đế Việt quốc. Hai lần Bách Gia Luận Đạo đại hội đều có sự tham dự của nàng với vai trò khách thân. Ánh mắt của nàng mỗi khi nhìn tới Cố Lý đều rất khác thường. Có người còn thấy trưởng công chúa không ít lần một mình đi vào Tế Vũ lâu, đàm đạo từ sáng tới chiều cùng Cố Lý. Người ta nói lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, thân cận như vậy, gần gũi như vậy, nếu Cố Lý không có chút tình cảm nào với trưởng công chúa thì thật khó tin.



Độc Cô Minh cũng đem nghi vấn này ra hỏi Cố Lý, y liền mỉm cười đáp:



- Hồng nhan ai mà chẳng có, chỉ là hữu phận hay vô phận mà thôi. Ta và trưởng công chúa hữu duyên vô phận, cả đời này chỉ có thể trở thành tri âm của nhau.



- Con người huynh thật khó hiểu, không màng danh lợi, không vì bản thân, cũng không chìm trong ái tình nam nữ. Người sống phải có mục đích, rốt cuộc huynh sống vì cái gì?



- Bỏ đi, chuyện huynh nhờ ta giúp ta đã giúp! Bút tích của Cố Lý ta ngay cả hoàng đế cũng coi trọng, không ngờ lại bị huynh làm cho lưu lạc tới khu chợ tầm thường. Thật quá mức xấu hổ…



Độc Cô Minh cười ngượng ngùng, rốt cuộc rời đi.



Khoảnh khắc hắn rời khỏi Tế Vũ lâu thì tiếng đàn tịch tình tang đầy ai oán của Cố Lý lại vang lên. Đây là lần đầu tiên hắn nghe được Cố Lý đàn khúc nhạc Bích Hải Triều Sinh tiếng tăm lừng lẫy này.



Quả như lời cảm thán của Nhân Phi Nhân lúc trước, tiếng đàn dập dìu như sóng cả trên đại dương bao la, từng đợt từng đợt không ngừng cuốn về bờ sau đó vỡ tan hình thành vô số bọt biển màu trắng, gợi lại chuyện cũ đã qua trong lòng người.



Lần lượt những hình ảnh Trần Mạn Dao đang lao xuống Tuyệt Vọng Ma Uyên, lòng bàn tay phải chìa ra hiện lên ấn ký hoa đỗ quyên màu tím, hay thậm chí là cảnh tượng mình ôm Lưu Tích Quân nhảy xuống quỷ vực ở U Minh cấm địa đều hiện lên một mồn trước mắt Độc Cô Minh, tái hiện lại những ký ức đáng nhớ nhất trong suốt gần hai mươi năm đi đến thế giới này của hắn.



Cả nụ cười giải thoát trước khi chết của Nhân Phi Nhân hay vẻ già nua tang thương của Đinh trưởng lão cũng hiện ra. Trầm mặc hồi lâu, Độc Cô Minh lắc đầu thở dài, cuối cùng lặng lẽ bước đi trên cầu Bất Quy Lai.



Bất Quy Lai, có nghĩa là không nên quay về. Quay về ở đây là ám chỉ đoạn đường ở ngoài đời thực hay là đoạn ký ức đau buồn trong tâm trí chẳng ai biết. Có lẽ là tùy hoàn cảnh, tùy thiên tượng nắng mưa, và cũng tùy xem ngươi lúc đó có may mắn nghe được một khúc Bích Hải Triều Sinh tái tê lòng người của Cố Lý công tử hay không?



Cố Lý nhìn thì như không gì không biết, nắm rõ vận mệnh thiên hạ thương sinh, nhưng y rốt cuộc vẫn không hiểu nổi vì sao mình lại có thể đàn ra khúc nhạc thê lương đến vậy. Trong nhạc có tình, điều mà một người luôn cho rằng bản thân vô tình như y vĩnh viễn không nên có.



- Trong thành mưa rơi lất phất, chẳng biết xối ướt hồi ức của ai đây. Để lại gò má hồng buông lời hẹn ước, thỏ thẻ nỉ non chọc người suy nghĩ miên man. Nguyện nấu rượu hồi tưởng lại căn nguyên năm xưa, thắp đèn nhìn lại bách mị chẳng bằng nàng…



Cả y và Độc Cô Minh đều không biết rằng lúc này đây ở một nơi cách khá xa cầu Bất Quy Lai nhưng vẫn có thể nhìn thẳng về Tế Vũ lâu chìm trong sương khói mờ ảo kia, có một thiếu nữ đang đứng lặng lẽ bên một chiếc xe ngựa. Đứng hầu cạnh nàng lạ một tỳ nữ dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn, thậm chí còn đẹp hơn chủ nhân của mình gấp trăm lần. Nhưng khi quan sát một lúc hai người, thiếu nữ bình phàm kia vẫn khiến cho cô tỳ nữ bên cạnh phải thất sắc trước phong thái ôn nhu điềm đạm như mặt hồ Vô Ưu của mình.



Giai nhân sánh đôi tài tử. Như thế nào là giai nhân? Phải đẹp mỹ miều, đẹp lộng lẫy, đẹp đến chim sa cá lặn thì mới gọi là giai nhân sao?



- Trưởng công chúa, người không thăm Cố Lý công tử à?



Thiếu nữ khẽ lắc đầu:



- Cầu Bất Quy Lai không nên tùy tiện đặt chân tới, trên đó có dính lời nguyền ly biệt…



Tỳ nữ hỏi tiếp:



- Vì sao Cố Lý công tử đã vô tình như vậy mà công chúa còn si tình với ngài đến thế?



Thiếu nữ mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười không có gì đặc biệt nhưng lại khiến người đối diện cảm thấy đáy lòng trầm lắng:



- Yêu một người không nhất thiết phải ở bên cạnh người đó. Nếu người đó cảm thấy hạnh phúc khi không có ta ở bên thì ta nên chấp nhận. Với ta, yêu là đồng cảm, không nên chiếm hữu. Ta hiểu Cố Lý công tử cần gì, ta đồng cảm với ngài. A Bích, chúng ta về thôi…



Tỳ nữ đỡ thiếu nữ lên xe ngựa, tiếng lộc cộc vang lên, chẳng mấy chốc đã nhỏ dần rồi biến mất hẳn.



Tiếng đàn vẫn du dương ai oán, màn đêm vẫn tĩnh lặng như cũ, nhưng dường như trong tiếng đàn có ai đó đang thở dài…



—————————————



Lưu Tích Quân đã trở về nhà.



Hôm nay nàng không phải đẩy sạp hàng nặng nề nữa bởi vì toàn bộ đã bị đám người điên cuồng kia thu mua toàn bộ. Thậm chí những chiếc lồng đèn do nàng viết cũng bị họ lấy đi, không cần biết chữ viết trên đó là đẹp hay xấu. Đáng cười nhất là bọn họ còn không ngừng đứng bình phẩm chữ viết của nàng, cho rằng mỗi một nét chữ đều nói có ẩn chứa đạo lý thiên địa trong đó, ca ngợi Cố Lý công tử bằng những câu từ không thể hoa mỹ hơn.



- Không ngờ tên kia lại là Cố Lý công tử danh chấn Thiên Huyễn thành. Hắn rảnh rỗi không ở Tế Vũ lâu đàn hát ngâm thơ mà lại chạy đến khu chợ bình dân phía Đông thành, rốt cuộc là có mục đích gì…



Lưu Tích Quân sắp đi tới cửa nhà, đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì chợt cánh cửa nhà kế bên mở tung ra. Một nam tử áo trắng dáng vẻ bình phàm từ trong bước ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều thoáng sửng sờ trong chốc lát.



- Là cô!



- Là ngươi!



- Chính là ta! Vì sao cô dám theo dõi ta!



Nam tử kia tỏ vẻ giận dữ quát hỏi.



Lưu Tích Quân hừ lạnh:



- Theo dõi cái gì? Nhà ta ở bên cạnh cơ mà? Tên nhà ngươi mới là theo dõi ta đấy. Ta nhớ căn nhà này là của Lý đại thẩm bán hàng khô ở chợ, sao bây giờ ngươi lại từ trong đi ra?



Còn chưa kịp đợi hắn trả lời, Lưu Tích Quân đã tra xét hắn từ đầu tới chân:



- Nhìn vẻ mặt háo sắc biến thái của ngươi khẳng định là gian dương đại đạo, ngươi đã làm gì Lý đại thẩm? Bà ấy đã tám mươi tuổi mà ngươi còn nổi tà tâm được. Ngươi đã hãm hiếp bà ấy phải không?



- Cô…



Độc Cô Minh nghẹn họng, vẫn biết Lưu Tích Quân vốn dĩ chua ngoa nhưng không ngờ bản lĩnh vu khống còn lợi hại hơn hắn một bậc.



- Cô cái gì mà cô, ngươi không nhanh nói rõ, kết hợp với tội hồi sáng dám phá việc buôn bán với bổn cô nương, ta nhất định đánh ngươi thành đầu heo…



- Cô có nhầm không? Rõ ràng cô đã bán sạch lồng đèn, cái nào cũng có giá năm trăm quan tiền mà bây giờ còn ăn vạ ta? Căn nhà này là ta vừa mua lại của Lý đại thẩm...



Độc Cô Minh cười khổ. Hắn chỉ muốn trêu Lưu Tích Quân một chút không ngờ cô ả lại thù dai đến vậy. Chỉ là nhìn nàng như thế, trong lòng hắn lại càng xót xa.



Phải đứng thật gần thì hắn mới nhận ra hơi thở của nàng có gì đó không đúng lắm. Rất nông, rất nhanh, đây là biểu hiện của cạn kiệt tinh lực, lại thêm khuôn mặt trắng bệnh thiếu huyết sắc không khác gì Nhân Phi Nhân lúc trước. Nếu không phải sở hữu thân thể của tu sĩ, dù tu vi mất đi nhưng tinh hoa cơ thể vẫn còn thì nàng đã sớm chết từ lâu rồi.



Nhưng có lẽ cũng không còn gắng gượng thêm được lâu nữa, tối đa hai tháng nàng sẽ phải chết.



Liên tục bị mắng chửi vậy mà Lưu Tích Quân lại thấy ánh mắt Độc Cô Minh nhìn mình ẩn chứa đầy bi thương, hoàn toàn không có chút gì tức giận, giống như vừa phát hiện bí mật đau buồn gì đó trên người mình. Cảm giác khó chịu dâng lên khắp thân thể, nàng hừ lạnh sau đó đi thẳng vào trong nhà khép cửa lại cái rầm.



Độc Cô Minh vẫn trầm mặc đứng ở ngoài.



Trong lòng hắn đã đưa ra quyết định.



Một tia liên hệ sâu xa ở khoảng cách vạn vạn dặm với đạo thể ở Trung Thổ nảy sinh, gần như ngay lập tức nam tử đầu trọc đang ngồi nhập định mở bừng mắt ra. Trước mặt hắn đang có hai “kẻ khác” cũng đang ngồi xếp bằng. Một thân thể đỏ rực như ngọn lửa vừa được đốt lên. Một lại nhẹ nhàng phiêu dật, khiến người ta có cảm giác như “nước chảy mây trôi”, tuy nhiên thân thể này không được hoàn mỹ như thân thể màu đỏ mà tràn ngập khí tức bất ổn, giống như có thể tan rã ra bất cứ lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK