Thiên kiếp khó vượt, mệnh kiếp khó thắng, mà nhân kiếp lại càng vô định. Lòng người đa đoan khó đoán, nhân kiếp hoàn toàn là xuất hiện một cách ngẫu nhiên không thể lường trước được.
- Giết!
Cả bốn chí tôn thiên kiêu Tiên Thai cảnh Côn Vũ, Tiêu Ức Tình, Phong Diệt, Lôi Diệt cùng thét lên một tiếng đánh tới Độc Cô Minh và Thẩm Yến.
- Liều mạng!
Độc Cô Minh không chần chừ nữa, ngay lập tức tế Sơn Hà Đồ ra, một hư ảnh núi non hùng vĩ xuất hiện trước mặt bốn chí tôn thiên kiêu tạm thời ngăn cản họ trong một hơi thở.
- Chỉ là giãy chết!
Côn Vũ biết pháp bảo trong tay Độc Cô Minh không hề tầm thường nên cũng xuất ra một chiếc dược đỉnh cổ xưa, bên trên đỉnh có khắc vô số ấn ký chim chóc thời cổ, rõ ràng do nhất mạch điểu tộc luyện chế nên.
- Luyện Nhân đỉnh!
Chiếc đỉnh này vừa xuất hiện đã đánh tan hư ảnh núi sông của Sơn Hà Đồ, khí thế Côn Vũ lại như chẻ tre đánh tới.
Toàn thân Độc Cô Minh căng cứng, dùng chút linh lực sót lại cuối cùng lấy ra hai bộ thi thể của Liễu Thần và Kim Thiên Chí từ trong Sơn Hà Đồ, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người liền thôn phệ nó. Ma khí bạo tăng, khí tức hắn cũng mạnh mẽ trở lại, tuy nhiên vẫn chỉ là chí tôn thiên kiêu, quá yếu ớt so với bốn chí tôn Tiên Thai cảnh.
- Huynh đài, cho ta một chút linh lực, ta sẽ thúc dục Tịnh Dục Liên Hoa tạm thời chống cự cầm chân chúng…
Nghe Thẩm Yến nói vậy, Độc Cô Minh không chút do dự gật đầu. Tay phải hắn đặt lên vai Thẩm Yến, không hề giữ lại chút linh lực nào mà truyền toàn bộ cho gã. Nhờ thôn phệ hai bộ thi thể mà ma lực, yêu lực, tiên lực trong người Độc Cô Minh đã phục hồi nguyên trạng, bấy nhiêu cũng đủ để hắn sử dụng rồi, không cần tới linh lực bình thường.
Chỉ thấy sau khi được linh lực của Độc Cô Minh rót vào người, đạo vận xung quanh cơ thể Thẩm Yến lại dâng lên, kế tiếp từ trong khổ hải của gã có một đóa hoa sen màu trắng nhỏ bằng nắm tay bay ra, sau đó biến lớn vô số lần. Đây đúng là pháp bảo trong truyền thuyết của Phong Vị lão thiên sư. Quả như dự đoán của mọi người, Thẩm Yến đích thực chiếm được toàn bộ truyền thừa của vị kỳ nhân này, từ công pháp đến cả pháp bảo của ông ta.
Hoa sen màu trắng nở rộ bao bọc hai người Độc Cô Minh và Thẩm Yến vào trong, không ngờ thật sự chống chịu được một kích cực mạnh của Côn Vũ và Luyện Nhân đỉnh kia.
- Tiêu huynh, hai vị thánh tử, tránh đêm dài lắng mộng. Mau xuất ra pháp bảo cùng công phá Tịnh Dục Liên Hoa kia đi!
Tiêu Ức Tình gật đầu:
- Đã muốn giết người thì phải dùng thủ đoạn mạnh nhất, phòng ngừa bất trắc. Cho dù hai kẻ kia tu vi thua xa chúng ta nhưng cũng không thể khinh thị!
Dứt lời trong tay y liền xuất hiện một cây đàn tỳ bà màu đen tuyền. Ngón tay thon dài gầy gò của y lướt nhẹ trên mặt đàn, khoảnh khắc chạm phải dây đàn thì trong không gian liền vang lên những âm thanh tịch tình tang đầy ưu sầu thê lương giống như muốn xé nát tâm can người nghe. Mặc dù đã được Tịnh Dục Liên Hoa bao bọc nhưng Độc Cô Minh và Thẩm Yến vẫn bị tiếng đàn âm ỉ này khiến cho linh hồn chấn động, lục phủ ngũ tạng giống như bị ngọn lửa vô hình thiêu đốt, lồng ngực đau nhói, không kìm được phải phun ra một ngụm máu tươi.
- Hai vị thánh tử, còn chờ gì nữa?
Phong Diệt và Lôi Diệt gật đầu, lần lượt lấy ra hai pháp bảo cực kỳ nổi danh của Phong Lôi thánh địa là Định Phong bảo tháp và Chấn Lôi chiến phủ, linh lực cả hai truyền vào khiến hai pháp bảo này toả ra ánh sáng rực rỡ, chuẩn bị tung đòn kết liễu về phía Độc Cô Minh và Thẩm Yến.
- Ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng...
Lôi Diệt cau mày, đây là một loại dự cảm bất an từ thẳm sâu trong linh hồn, giống như có một loại tai kiếp nào đó sắp giáng lên đầu không cách nào thoát khỏi.
Lần này đến lượt Côn Vũ, Tiêu Ức Tình, Phong Diệt hoảng sợ thu hồi pháp bảo lại, toàn lực vận chuyển bảo vệ cơ thể mình.
Độc Cô Minh và Tiêu Ức Tình đang phòng thủ bên trong Tịnh Dục Liên Hoa cũng sửng sờ khi thấy khí tức hủy thiên diệt địa từ dưới đất bắt đầu phát sinh.
- Địa kiếp! Địa kiếp của bọn hắn vẫn chưa kết thúc...
- Đây là...?
Tiêu Ức Tình hoảng sợ khi thấy từ dưới đất bùng lên một ngọn lửa màu trắng toả ra tiên khí nồng đậm bao phủ lấy cả sáu người vào trong.
- Ngũ Cực Tiên Hoả!
- Đây chẳng phải là Địa Hoả Tiên kiếp của Tiên tộc sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
Sáu người còn chưa hết kinh hãi thì từ phía dưới lại bùng lên thêm một ngọn lửa khác màu tím cực kỳ yêu dị, giống như là do máu huyết của một chân linh thiêu đốt tạo thành.
- Ngũ Uẩn Yêu Hoả? Đây là Yêu Hoả Kiếp của Yêu Tộc ta?
Lần này đến lượt Côn Vũ biến sắc. Hơn ai hết gã vô cùng hiểu rõ sự đáng sợ của loại yêu hoả này. Ngũ Uẩn Yêu Hoả chỉ xuất hiện khi có yêu thú độ kiếp tiến lên Tiên Thai cảnh giới. Đây rõ ràng là nhắm đến bốn chí tôn Tiên Thai bọn họ.
- Tai kiếp của hai tên kia chưa chấm dứt, chúng ta bước vào liền phải chịu cảnh độ kiếp chung. Kiếp của bọn chúng vốn dĩ chỉ nằm ở mức đột phá Hỗn Nguyên cảnh, vì sự xuất hiện của chúng ta mới trở nên đáng sợ như vậy...
- Con bà nó, lại là loại hoả diễm gì đây?
Đến kẻ luôn giữ phong thái lạnh lùng như Phong Diệt mà cũng không giữ nổi bình tĩnh khi thấy một ngọn lửa màu đen tiếp tục bùng lên từ dưới đất, mang đầy ma khí nặng nề như đã nằm ở mười tám tầng địa ngục mấy vạn năm, bắt đầu kết hợp với Ngũ Uẩn Yêu Hoả và Ngũ Cực Tiên Hoả thiêu đốt cả bọn.
- Đây là Ngũ Diệt Ma Hoả của ma tộc Tiên Thai cảnh... Rốt cuộc là ai dẫn phát ra ba loại hoả kiếp khủng bố cỡ này...
Tiêu Ức Tình trầm mặc, gần như cảm thấy tuyệt vọng.
Mà Độc Cô Minh đang nấp trong Tịnh Dục Liên Hoa không khỏi run lên cầm cập. Chỉ có mình hắn biết ma hoả, yêu hoả, tiên hoả hiển nhiên tương ứng với ba loại lực lượng trong cơ thể hắn. Cũng may chỉ có ba loại này đại thành sớm nhất, nếu không một khi có cả quỷ hoả, thần hoả xuất hiện thì chắc chắn Tịnh Dục Liên Hoa cũng không bảo vệ nổi hai người bọn hắn.
Không phải Tịnh Dục Liên Hoa yếu mà là cảnh giới bọn hắn quá thấp, không thể phát huy tối đa sức mạnh của nó.
- Ta sắp không cầm cự được rồi... Đây là hoả diễm xuất hiện trong độ kiếp của cảnh giới Tiên Thai...
Thẩm Yến thở dài, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng đang dốc cạn sức lực vẫn không thể chống đỡ quá lâu.
Độc Cô Minh trầm mặc, đã đến nước này rồi hắn cũng bó tay hết cách, thật sự không nghĩ ra được giải pháp nào cả.
Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc chợt vang lên trong đầu hắn:
- Không muốn chết thì để ta ra, giao quyền khống chế cho ta...
Đó là giọng nói của tâm ma đang ngồi xếp bằng trong tâm hải của hắn.
- Đừng hòng... Bị ngươi chiếm quyền khống chế thì có khác gì chết đi?
Độc Cô Minh lập tức từ chối. Hắn thà chết cũng không muốn để tâm ma thôn phệ mình. Sống mà mất đi quyền kiểm soát bản thân thì có đáng sống không?
- Ta là bản ngã của ngươi, dĩ nhiên cũng có quyền điều khiển thân xác này. Chúng ta cứ tranh đấu không ngừng chỉ khiến đôi bên thiệt hại. Ta có một đề nghị, ngươi và ta mỗi người thay phiên điều khiển thân thể này một tháng. Ai làm việc của người đó, không ảnh hưởng đến nhau. Thế nào?
Tâm ma không ngờ lại trực tiếp thương lượng với Độc Cô Minh.
- Ngươi không còn lựa chọn nào khác. Dẫu sao ta và ngươi số mệnh tương liên, một là cộng sinh, hai là cộng tử!
Độc Cô Minh trầm mặc. Hắn hiểu đây đã là bước đường cùng rồi, trừ khi cùng tâm ma liên thủ bằng không hôm nay nhất định táng mạng tại đây.
- Ngươi nắm quyền khống chế nhưng không được tự tung tự tác, làm những điều ta không mong muốn. Bằng không ta dù tổn hại thế nào cũng phải trấn áp ngươi!
- Ha ha, vậy thì sau này khi ngươi nắm quyền khống chế ta cũng phải kiểm soát để ngươi không làm những việc khiến ta gai mắt!
Tâm ma cười lạnh, hiển nhiên đã nắm được chuôi dao, không ngần ngại ra điều kiện với Độc Cô Minh. Nếu không phải nhờ sức mạnh tiên, quỷ, yêu, nhân, thần trong người hắn đồng loạt trấn áp ma lực thì tâm ma từ lâu đã hoàn toàn thôn phệ hắn.
Mặc dù tâm ma tạm thời nắm quyền khống chế nhưng Độc Cô Minh không muốn nó tự tung tự tác đi thôn phệ tu sĩ khác khiến ma tính đại phát, hoàn toàn lấn áp ngũ đạo còn lại.
Đôi mắt Độc Cô Minh vốn dĩ đang mở to nay lại chợt nhắm nghiền lại, cùng lúc khí tức của hắn ngày một hùng mạnh, mặc dù khổ hải vẫn là tám vạn trượng nhưng cơ hồ còn mạnh hơn Khổ Hải đại viên mãn một chút.
- Huynh đài, ngươi không sao chứ?
Thẩm Yến ở bên cạnh cảm thấy được sự thay đổi của Độc Cô Minh rõ rệt nhất. Khoảnh khắc Độc Cô Minh nhắm mắt lại thì giống như có một loại bản năng tà ác nguyên thủy chợt từ trong cơ thể lao ra ngoài, khoé môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười điên cuồng giống như khinh thường tất cả mọi thứ trên thế gian này.
- Rốt cuộc có thể chân chính tự do trong một khoảng thời gian dài...
Độc Cô Minh mỉm cười, hai mắt đang nhắm nghiền quay sang "nhìn" Thẩm Yến.
Dưới cái "nhìn" lạ thường này, không ngờ Thẩm Yến lại cảm thấy nguy hiểm khôn cùng, giống như gặp thiên địch đã định sẵn trong số mệnh.
- Ngươi có còn là vị huynh đài lúc nãy không?
Thẩm Yến chưa từng hỏi tên Độc Cô Minh, vậy nên chỉ có thể gọi hắn bằng danh xưng "huynh đài".
- Ta lúc nào cũng là Độc Cô Minh, chỉ khác nhau ở đạo tính và ma tính.
Dứt lời đột nhiên Độc Cô Minh lại liếm môi một cái khiến Thẩm Yến rùng mình đề phòng.
- Đừng lo lắng, ta chỉ là hơi đói bụng, lâu rồi chưa được ăn gì!
Đột nhiên Thẩm Yến cảm thấy trong cơ thể Độc Cô Minh lại có một loại sức mạnh gì đó bạo phát khiến hắn thoáng biến sắc, sau đó cười lên ha hả:
- Ý ta là Thẩm huynh không cần lo. Ta rất mẫn cảm với kiếp. Kiếp của chúng ta chưa kết thúc. Kiếp của huynh mới chỉ là phàm kiếp của phàm nhân thông thường, vẫn còn thánh kiếp của kẻ vượt qua giới hạn thân thể phàm nhân. Còn kiếp của ta mới chỉ là địa kiếp, vẫn còn nhân kiếp hùng mạnh hơn chưa hiển lộ... Cố thêm mấy khắc nữa hỏa kiếp sẽ qua đi, thánh kiếp của Thẩm huynh giáng xuống là lúc chúng ta sẽ phản kích!
Gương mặt Độc Cô Minh xuất hiện vẻ chờ mong. Lời nói của hắn khiến Thẩm Yến cảm thấy khó tin. Nhân kiếp lại mạnh hơn địa kiếp và thiên kiếp? Đây là đạo lý gì?