Độc Cô Minh ngẩn ra, vị trí của Đả Cẩu là ở vòng mười tám, nơi sức nóng cực mạnh, mình khó lòng tới đó chào hỏi được. Hắn đành ôm quyền nói với binh sĩ kia:
- Đa tạ!
Theo hắn thấy người bộ lạc Tây Phong này rất kỳ quái. Bề ngoài thì cử chỉ hành động cực kỳ phóng khoáng bá đạo, gần như không theo bất kỳ khuôn phép nào. Tuy nhiên ẩn sâu bên trong đó là sự biết điều, cư xử rất đúng mực. Vừa đấm vừa xoa như vậy, thảo nào không làm cho tứ đại thánh hoàng triều nổi giận liên thủ thảo phạt.
Đưa mắt một hồi cuối cùng đã tìm được ngũ hoàng tử và Độc Cô Mạn ở cách đó không xa.
Ngũ hoàng tử là âu sầu nhất, trên mặt đầy những vệt son môi to đùng, hiển nhiên là thành quả của cô gái mập ú Phi Yến kia.
- Rõ ràng là con heo mà lại lấy tên phi yến, khốn khiếp, một đời thanh bạch của ta đã bị hủy hại trong tay ả! Thù này không trả, Độc Cô Tín ta làm sao làm người đây!
Độc Cô Mạn thở dài, nàng bị Đại Ngưu bắt giữ. Cũng may tên mãng phu này ngoài cử chỉ bá đạo thì tính tình cũng khá quân tử, không hề đụng chạm sỗ sàng.
Ngũ hoàng tử không may mắn như vậy, Phi Yến kia mặc kệ việc gã liên tục kêu gào mình là hoàng thất Độc Cô, trực tiếp đè gã ra cưỡi ngựa suốt mấy canh giờ. Thậm chí vì bàn toạ của ả quá lớn nên suýt nữa nhún gãy cả xương hông của gã, đến tận bây giờ vẫn còn nhức mỏi không thôi.
Độc Cô Mạn hỏi Độc Cô Minh:
- Biểu ca ổn chứ? Mã Tư Thuần có làm gì huynh không?
Hắn lắc đầu:
- Không có!
Độc Cô Mạn thở dài:
- Đại Ngưu nói với ta, Mã thánh nữ nhìn như vậy mà không phải như vậy. Thực chất nàng ta nói bắt nam nhân vào lều "sủng ái" cũng chỉ là vì lấy thể diện trước tộc nhân của mình. Chứ Mã thánh nữ chán ghét đàn ông, đến giờ vẫn là thân xử nữ, chỉ những người thân cận mới biết nốt chu sa ở ngay vùng da dưới hông của nàng vẫn còn. Huynh sẽ ổn, ta cũng sẽ ổn, chỉ có ngũ ca là phải chịu khổ chút vậy! Thân nam nhi dù thất thân vài lần cũng không sao mà!
Ngũ hoàng tử nghe nàng nói vậy thì lại khóc rống lên, cực kỳ uất hận.
Độc Cô Minh nhíu mày. Hoá ra thể diện ở bộ lạc Tây Phong quan trọng như vậy. Vì nó cả tên Đại Ngưu và Mã thánh nữ kia không tiếc diễn tuồng cho tộc nhân của mình xem.
- Tế lễ bắt đầu, mời chúng tộc nhân và chư vị khách thân ngồi xuống. Chân huyết đã được đốt lên, hãy tận dụng thời gian ngắn ngủi này để rèn luyện cơ thể.
Đám Độc Cô Minh lựa chọn vị trí nằm ở vòng sáu mươi ba. Dù sao thể trạng của bọn họ không quá cường đại. Ngay cả Độc Cô Minh cũng vậy. Nếu bổn tôn hắn ở đây thì sẽ thi triển được Nguyên Yêu Biến giúp cường hoá thân thể, còn cỗ đạo thể này chỉ mới sinh ra, ngoài linh lực và đạo vận thì chẳng có chút vốn liếng nào khác.
- Kia là đám hoàng thất của Độc Cô gia bị bắt giữ sao? Trông thật quê mùa, không biết chúng có chịu nổi một quyền của ta không nữa?
Một giọng đầy vẻ khinh miệt nói vang lên ở vòng thứ năm mươi ba, kẻ lên tiếng là một yêu tộc Hỗn Nguyên cảnh.
- Chu huynh nói vậy là khinh thường Độc Cô gia quá mức rồi. Bọn họ nổi tiếng thần bí từ thái cổ đến nay, chưa bao giờ giao chiến với ngoại tộc. Tuy vậy, một khi động thủ thì sẽ tạo ra những tràng hạo kiếp không cách nào hình dung.
- Ta thấy chỉ là lời phóng đại. Này ba tên kia...
Y họ Chu tên đầy đủ Chu Yếm, là tộc nhân của Bạch Viên tộc thuộc chi nhánh của Thần Hầu nhất mạch. Tu vi của y là Hỗn Nguyên sơ kỳ, ngộ ra hai loại đạo vận, xếp thứ năm mươi ba trên Nhân Giới Chí Tôn bảng, cũng được xem như một nhân vật phong vân.
Bạch Viên tộc đã bỏ ra một số tiền lớn để mua lấy một suất tham dự buổi lễ tế thần cho y. Vậy nên thân phận y cũng khác với đám Độc Cô Minh, là khách mời danh dự.
Thấy y buông lời khiêu khích, ngũ hoàng tử rất nóng ruột định phản ứng lại nhưng liền bị Độc Cô Mạn ngăn cản.
- Mặc kệ bọn họ, chúng ta là hoàng tộc, thân phận vốn dĩ cao quý hơn bọn họ gấp trăm lần, chẳng việc gì phải tự hạ thấp bản thân ngang bằng bọn họ.
Lời Độc Cô Mạn nói rất nhỏ nhưng không ngờ tai Chu Yếm thính vô cùng, liền cười lạnh rồi nói lớn:
- Các vị bằng hữu nghe chưa, ba kẻ kia tuy là hoàng thất Độc Cô nhưng bản lĩnh lại thấp kém đến mức bị Tây Phong bộ lạc bắt giữ. Tu sĩ lăn lộn ở tu luyện giới thực lực vi tôn, muốn nhận được sự kính trọng thì phải mạnh hơn người, không phải cứ ba hoa mồm mép là được đâu.
Độc Cô Minh nghe xong chỉ biết bật cười. Mấy tên điên này đánh chúng thì bẩn tay, không đánh thì bản thân mang cục tức vào người. Trước đây hắn đọc truyện hay nghĩ rằng làm gì có thiên kiêu hay hào kiệt nào ngu ngốc đến vậy, nhưng sự thật đã chứng minh trong tu luyện giới hạng người nào cũng có.
Tư chất tu luyện cao không đồng nghĩa với cách đối nhân xử thế cũng cao. Thậm chí đa số những thiên kiêu kia vì sống ở điều kiện được tông môn bợ đỡ, tài nguyên tu luyện dâng tới tận họng, lại thêm không ít người hộ đạo đi kè kè bên hông nên thường xuyên sinh ra tính cách ỷ lại, coi thường người khác.
Nghe Chu Yếm nói vậy, mọi người đều liếc mắt nhìn sang chỗ ba người Độc Cô Minh. Vì hiện tại tất cả đạo vận đều được ẩn giấu trong khổ hải nên chỉ có thể thông qua khí tức phán đoán lờ mờ. Người mạnh nhất hiển nhiên là Độc Cô Mạn tu vi Hỗn Nguyên trung kỳ, xếp thứ hai là Độc Cô Tín, cuối cùng mới đến Độc Cô Minh.
Trong mắt mọi người thì gã nam tử tóc bạc kia ngoại trừ chút khí chất điềm tĩnh ra thì chẳng có chỗ nào hơn người, rõ là một phế vật, tuổi tác này rồi mà ngay cả Khổ Hải còn chưa vượt qua.
- Hoàng thất Độc Cô tưởng thế nào, chỉ có bấy nhiêu thực lực mà cũng đòi xưng bá Trung Thổ. Nếu đặt vào Đông Hải của ta, chỉ xứng làm trung cấp thế lực.
Kẻ lên tiếng là một cô gái thuộc Quảng Hằng tiên cung, chính là tông môn có Đại Đế Đông Hải trấn giữ. Nàng ta tên Mộc Tiểu Nhu, tu vi Hỗn Nguyên hậu kỳ, ngộ ra bốn loại đạo vận, xếp thứ mười bảy trên Nhân Giới Chí Tôn bảng. Sở dĩ thứ hạng thấp như vậy là vì Mộc Tiểu Nhu chưa tung ra hết sức, vẫn giữ lại rất nhiều lá bài tẩy chờ trận chiến cuối cùng.
Ba mươi năm để chọn ra mười tinh anh hàng đầu tiến tới nơi "chân trời Đông Hải" tiếp nhận tạo hoá. Nghe đồn tạo hoá này giúp tu sĩ có thể bước chân vào Chủ cảnh trong thời gian cực ngắn, trở thành cường giả vô thượng số một nhân giới. Nhưng khả năng cao đi đôi với trọng trách nặng nề, ai cũng hiểu trở thành Nhân Chủ xong cũng đồng nghĩa với việc phải đứng mũi chịu sào, gánh vác thiên mệnh của nhân tộc khi khoảng thời gian cấm kỵ tới gần.
Ngay cả cường đại như Bá Luân và Kiếp chủ mà còn vẫn lạc trong khoảng thời gian cấm kỵ, nói chi là một Nhân Chủ bé nhỏ?
Đại Ngưu và Mã Tư Thuần là nhân vật tu thể hàng đầu, vị trí ngồi của hai ngươi là sát ngay bên cạnh man nhân Đả Cẩu. Mười bốn năm trôi qua, vật đổi sao dời, Đả Cẩu hiện tại cũng đã thay đổi chứ không còn chỉ ngang với Mộng Tiểu Phàm nữa. Không ai biết rằng cách đây ba tháng Đả Cẩu từng bí mật giao chiến với Quan Thất của Thiên Địch thánh hoàng triều, kết quả bất phân thắng bại.
- Bên kia có chuyện gì vậy?
Đả Cẩu thấy ầm ĩ ở nơi vòng ngoài thì bèn hỏi Đại Ngưu. Chỉ nghe gã ta cười đáp:
- Là mấy vị hoàng thất Độc Cô bị chúng ta bắt giữ. Phí chuộc người đã tính toán xong xuôi, vậy nên để bọn họ tham gia lễ tế để tránh sự thù hận.
- Vừa đấm vừa xoa, các đối nhân xử thế của bộ lạc Tây Phong các vị thật khéo. Ta nghe nói huynh còn định sủng hạnh một vị công chúa trong đó, chẳng lẽ định kết thân với Độc Cô gia sao?
- Không dám, việc này chẳng qua để tìm một chút thể diện khi đối diện với tộc nhân. Chúng ta tuy ngông cuồng bá đạo nhưng vẫn luôn giữ chừng mực, ái nam ái nữ của Độc Cô Đại Đế, ai mà dám khinh nhờn chứ?
Đại Ngưu cười khà khà. Mã Tư Thuần cũng nói thêm:
- Ba người Độc Cô gia lần này không tầm thường đâu. Bỏ qua tên ngũ hoàng tử vô dụng kia, một người đã được xác nhận thân phận là thất công chúa Độc Cô Mạn, sở hữu năm loại đạo vận, là một trong những nhân vật thiên tài trẻ tuổi mới nổi ở Trung Thổ. Còn một kẻ khác tuy không lộ ra sở hữu bao nhiêu đạo vận, nhưng ta cảm thấy hắn nguy hiểm hơn Độc Cô Mạn gấp nhiều lần.
- Năm loại đạo vận!
Đả Cẩu hít vào hơi lạnh. Lòng càng tò mò về gã nam tử được đánh giá cao hơn cả Độc Cô Mạn.