Độc Cô Minh tiễn Lưu Tích Quân vào phòng ngủ, nhìn vẻ lưu luyến trên gương mặt nàng, đáy lòng hắn cũng cảm thấy xót xa.
- Ngày mai, chúng ta có còn gặp không?
Ánh mắt Lưu Tích Quân thoáng long lanh, sau đó chuyển thành nụ cười:
- Muội nói đùa thôi, huynh làm sao trốn thoát khỏi muội được…
Dứt lời nàng liền vội đóng cửa lại, ngăn cách nam nhân bên ngoài trong sự sững sờ của hắn, cũng ngăn không cho hắn thấy dòng lệ nóng ở đôi mắt đẹp đến tiêu hồn của mình trào ra.
Nàng ngồi gục xuống, tựa lưng vào cửa, hai tay ôm chặt đầu gối của mình mà khóc sướt mướt một trận. Tuy khóc nhiều là thế nhưng lại chẳng có tiếng động nào phát ra. Vì đơn giản thông qua cái bóng cao lớn phản chiếu từ bên ngoài vào, nàng biết hắn còn chưa rời đi, vẫn đứng im lặng ở đó một lúc lâu.
Độc Cô Minh siết chặt nắm đấm, ánh mắt lộ ra vẻ cương quyết:
- Tích Quân, bất kể phải trả giá lớn thế nào! Dù phải hủy đi cỗ Kiếp thể kia ta cũng nhất định phải cứu nàng…
Tiếng bước chân lộp cộp vang lên, nam nhân ngoài phòng đã đi mất.
Lưu Tích Quân cả người run rẩy, nước mắt vẫn không ngừng tuôn.
- Ngày mai sao? Rốt cuộc ta còn bao nhiêu ngày mai nữa?
Màn đêm tịch lặng dần chiếm lấy nhân gian, khiến chúng sinh chìm vào giấc ngủ say không biết khi nào mới thức tỉnh.
Có thể là sáng mai, hoặc cũng có thể là vĩnh viễn không bao giờ…
—————————————
Tuyệt Vọng Ma Uyên!
Dưới đáy huyết hà đen ngòm tồn tại một nam tử áo tím tóc tím, đây chính là kiếp thể Độc Cô Minh, bổn tôn chân chính của hắn. Ngay cả phàm thể, đạo thể cũng là từ kiếp thể mà phân tách ra. Dù vậy không như hai phân thân kia, bổn tôn này tồn tại cực nhiều hậu hoạn.
Nó dính phải kiếp lực, loại kiếp lực này khiến nó không cách nào hấp thu linh khí hay cảm nhận ý cảnh đạo vận. Giống như thiên địa đã ruồng bỏ nó, coi nó như một sinh linh đi ngược mệnh trời, tuyệt đối không được xuất hiện trên thế gian. Một khi thoát khỏi sự bảo vệ đến từ huyết hà, lôi kiếp mười hai màu chắc chắn giáng xuống tru diệt nó!
Nó cũng dính phải sinh tử kiếp, kiếp chồng kiếp của Cửu Chuyển Thiên công! Không thể không nói huyết hà quá thần diệu, có khả năng nghịch thiên cải mệnh, che dấu hết thảy dấu vết của sinh linh trong đó. Đến cả kiếp nạn của cấm kỵ công pháp cũng không cách nào ảnh hưởng mà phải đình trệ lại.
Nhưng tình hình của nó hiện tại không hề ổn chút nào. Thương thế kể từ sau lần bị thiên kiếp mười ba màu đánh xuống lúc đạo thể đột phá Hỗn Nguyên cảnh rất trầm trọng! Thân thể gần như tan nát, chỉ còn sót lại mỗi đầu và khổ hải còn bảo toàn nguyên vẹn. Có lẽ do giữa ấn đường nó có sự trấn giữ của cổ ngọc màu đồng kia nên mới thoát khỏi cảnh bị hủy diệt.
- Tiểu Tranh Mệnh thuật!
Nam tử áo tím chậm rãi mở mắt, ánh mắt hắn lạnh lùng đến cực điểm, nói ra bốn chữ.
Từng làn máu chúng sinh đen trong huyết hà cũng theo đó tràn vào thân thể hắn, vừa tái tạo lại vừa hủy diệt chút căn cơ phàm nhân cuối cùng còn sót lại. Cả linh hồn của hắn cũng bị oán khí và sát khí chúng sinh ẩn tàng trong đó dần biến đổi.
Quá trình này kể từ khi hắn bắt đầu điên cuồng vùng vẫy, bỏ qua tất cả cố kỵ đến nay diễn ra cũng đã gần trọn một tháng.
- Không thành thì hủy diệt! Kiếp, để xem thiên địa là kiếp của ta, hay ta chính là kiếp của thiên địa! Huyết hà dung!
Độc Cô Minh thét lớn, một vòng xoáy lớn dưới đáy sông hiện ra hút lấy cơ thể hắn vào trong, cả huyết hà bỗng trở nên tịch mịch đến lạ thường sau tiếng gầm kia.
ẦM!
Mặt sông đen ngòm nổ tung, vô số cột máu bắn lên trời cao, cơ thể Độc Cô Minh đột nhiên từ dưới đáy huyết hà bay lên trên giữa không trung.
- Kiếp đâu! Tất cả đến đây một lượt đi!
Độc Cô Minh vẻ mặt dữ tợn ngẩng đầu lên nhìn lỗ thủng ở kết giới, chuẩn bị lần liều mạng cuối cùng. Hắn không sợ chết, bộ kiếp thể này đã định sẵn là níu giữ lấy một tia hy vọng cuối cùng cho Lưu Tích Quân, không thành thì thôi, cả nó và nàng sẽ cùng hủy diệt, xem như bồi táng.
Ông trời như phẫn nộ trước sự ngỗ nghịch của hắn mà tạo ra từng tiếng sấm rền vang. Bầu trời phía trên Tuyệt Vọng Ma Uyên bị bao phủ bởi một màu đám mây mười hai màu khổng lồ. Từ xa nhìn lại đám mây này mơ hồ có hình dáng một cự chưởng của nhân loại đang đánh xuống.
Cũng may thời điểm hiện tại thiên kiếp không còn là điều gì đó quá xa lạ với chúng tu sĩ nên chẳng ai mấy quan tâm tới những gì đang xảy ra ở đây.
Xét về những tai ương đang giáng xuống nhân giới thì lôi kiếp xếp hạng đầu, kế đến là hỏa kiếp, thứ ba thú triều kiếp, thứ tư trùng kiếp.
Đã có rất nhiều thành trì, hay thậm chí là cả quốc gia có diện tích lớn tới trăm vạn dặm bị lôi kiếp xóa sổ trong vòng một đêm. Bây giờ chỉ cần mơ hồ thấy được trên đầu xuất hiện một đám mây to thì người ta sẽ lập tức co giò bỏ chạy chứ đứng nói dám tới gần truy xét.
ẦM! ẦM! ẦM!
Lôi kiếp mười hai màu không nói không rằng giáng thẳng xuống người Độc Cô Minh, như muốn tru diệt hắn trong một chiêu duy nhất, không hề dây dưa dài dòng để tránh hậu hoạn xảy ra.
Chỉ thấy hắn cười dài, áo tím phấp phới, mái tóc tím bay cuồng loạn trong gió, từ cơ thể phát ra sát khí và oán khí nồng đậm đến cực điểm.
- Ngươi đánh qua ta hai lần nhưng ta vẫn sống! Lần này không ngoại lệ! Huyết Hà Chuyển!
Độc Cô Minh cong năm ngón tay lại thành trảo, chộp về phía dòng huyết hà đen ngòm đang sôi trào bên dưới kéo mạnh một cái. Sau động tác kéo này, một cột máu khổng lồ cũng từ đó vươn thẳng lên giữa thiên không, kế đến vờn quanh thân thể của hắn, mường tượng hư ảnh tinh hà như lúc đạo thể thi triển.
Trải qua một tháng điên cuồng phá rồi lập, cơ thể hắn xem như chính thức hóa thành một loại vật chất tương tự huyết hà, thấm đượm chúng sinh lực, cũng kế thừa sát khí và oán niệm của chúng sinh. Đây chính là đầu mối quan trọng để hắn có thể chống lại thiên kiếp.
Nói hắn chống lại thiên kiếp, không bằng nói chính bản thân huyết hà bên dưới đang thông qua hắn gián tiếp làm điều đó. Huyết hà này tồn tại từ thời thượng cổ đến nay đã trăm vạn năm, máu của ức vạn sinh linh và cường giả chảy xuôi trong đó. Ý chí của nó mặc dù pha tạp trộn lẫn với nhau nhưng chẳng khác gì như sinh mệnh sống bình thường.
Tính từ lúc Độc Cô Minh chìm xuống đáy sông cho đến nay cũng đã ngót nghét mười mấy năm. Theo hắn cảm nhận thì loại ý chí kia đã hoàn toàn chấp nhận, xem hắn như một bộ phận của mình. Việc hắn bị thiên kiếp tấn công sẽ kích thích bản năng tự vệ của nó .
Hắn hiện tại cũng chỉ như một mồi lửa dẫn động ý chí của huyết hà, làm dấy lên phẫn nộ và oán khí của nó với thiên địa, thúc đẩy nó chiến thiên!
Dĩ nhiên trước khi điều này xảy ra, hắn phải cầm cự đủ lâu, ít nhất là trong một khắc bằng không sẽ hóa thành tro bụi.
Từ trong đám mây khổng lồ vang vọng tiếng sấm mãnh liệt, mường tượng có một đầu thái cổ lôi thú đang sống lại điên cuồng gào rống.
- Ý chí huyết hà, ngươi còn chờ gì nữa mà không hiện thân!
Độc Cô Minh nghiến răng, chúng sinh huyết trong người vận chuyển, chuẩn bị thi triển ra môn công pháp đã lâu lắm rồi không sử dụng.
Đây là môn công pháp đầu tiên hắn sáng tạo ra, lấy chúng sinh huyết làm chủ đạo, dựa vào tiên ma yêu nhân thần quỷ lực mà diễn biến.
- Chúng Sinh Thất Biến! Thai Yêu Biến!
Độc Cô Minh thét lớn, yêu khí từ thân thể bùng phát dữ dội, xương cốt kinh mạch toàn thân dưới sự thúc động của yêu lực trong khổ hải bắt đầu bành trướng ra. Chỉ trong chớp mắt hắn đã biến thành một người khổng lồ cao tới trăm trượng, trên đầu mọc hai sừng, toàn bộ đốt sống lưng nhọn hoắc chọt thủng làn da nhô ra, thêm vào đó một cặp răng nhanh dài cũng chìa ra khỏi miệng trông rất khủng bố. Toàn thân hắn cơ bắp cuồn cuộn, tay dài quá gối, mười đầu ngón tay mọc ra móc vuốt sắc bén như sẵn sàng xé rách huyết nhục của bất kỳ sinh linh nào.
- Rống!
Hắn hướng về đám mây khổng lồ đang ngự trị phía trên kết giới Tuyệt Vọng Ma Uyên rống một tiếng kinh thiên động địa.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, nếu chỉ thế này thôi thì vẫn chưa đủ để hắn giữ lại một tia sinh mệnh trước lôi kiếp mười hai màu kia.
- Thai Ma Biến! Hiện!
Thanh âm trầm thấp mang theo sự tà ác đến tột cùng quanh quẩn khắp không trung, ma khí cùng với hắc ám theo đó dần bao phủ cả một vùng rộng lớn.
Giờ phút này hắn không còn là một yêu loại bình thường nữa mà là yêu ma!
Một yêu ma tràn ngập oán hận và sát lục, hướng về bầu trời khiêu chiến!