- Bọn họ muốn diệt tam đại tông!
- Cái gì? Chẳng lẽ dám làm vậy ngay tại Đông Hải sao? Bọn họ không quan tâm đến Tổ Miếu nơi tận cùng chân trời à?
- Chúng ta cùng xem Tổ Miếu có xuất thủ ngăn cản hay không!
Ba luồng kiếm quang như muốn rạch nát trời đất chém xuống ba đại tông môn. Dĩ nhiên muốn tấn công ba tông môn này không hề đơn giản, bọn họ sở hữu truyền thừa lâu đời, trận pháp hộ sơn cứ mỗi đời tông chủ lại được củng cố tăng cường thêm một tầng, Đế giả đỉnh phong muốn một kích diệt môn là chuyện không thể nào.
Khoảnh khắc kiếm quang va chạm với hộ sơn đại trận của ba đại tông môn, quần đảo nơi đó liền rung chuyển dữ dội, mặt biển nổ tung, vô số sinh linh dưới đáy biển bị dư chấn đánh nát thành bụi bặm, máu tươi nhiễm đỏ cả mấy vạn dặm Đông Hải nhìn mà ghê người.
Bảy vạn đệ tử Thiên Tàng thánh địa cầm đầu bởi một nữ nhân tuổi chừng hai tám, mặc dù dung mạo rất trẻ nhưng trên người lại toát lên sự cổ lão tang thương. Đây chẳng phải ai khác ngoài Nguyệt Quang Thánh Mẫu vừa cùng Thanh Thủy đả kích lẫn nhau.
Sau khi chống đỡ một kiếm kinh thiên động địa kia, sắc mặt nàng ta liền tái nhợt, miệng thổ huyết khiến ai nấy kinh hãi.
- Thánh Mẫu!
- Thánh Mẫu ngài không sao chứ?
Bảy vạn đệ tử cực kỳ lo lắng, ngay cả đám Thánh Chủ, trưởng lão và đạo tử mạnh mẽ nhất cũng biểu tình khiếp đảm. Từ xưa đến nay Thánh Mẫu của bọn họ luôn được xếp trong những cường giả sở hữu chiến lực mạnh nhất của nhân giới, hoàn toàn bỏ xa hai lão nhân lánh đời của Tuyết Thương. Vậy mà hiện tại khi trao đổi chiêu thức thực chiến lại thua thiệt đến cỡ này, hộ sơn đại trận bị chém làm đôi, tổn hại nặng nề, mà Thánh Mẫu đáng kính dường như cũng thọ thương nghiêm trọng, hơi thở cực kỳ bất ổn.
Thiên Tàng Thánh Chủ là cất giọng:
- Sư phụ, chúng ta kế tiếp nên làm thế nào đây? Có nên tiến đánh Tuyết Thương không?
Y là thân truyền đệ tử của Nguyệt Quang, luận về bối phận thì ngang Bá Luân nhưng sinh ra trước hai ngàn năm, đã sớm đạt đến Ứng Kiếp đỉnh phong.
Nguyệt Quang truyền âm:
- Không được! Một kích vừa rồi cho thấy chiến lực của hai lão tặc kia rất kinh khủng, nếu không phải ta đã sớm chuẩn bị kỹ lưỡng không hề khinh địch thì dư chấn toả ra đã biến bảy vạn đệ tử sau lưng thành bụi bặm rồi! Bọn họ ẩn nhẫn suốt mấy ngàn năm đến nay mới bộc phát một lần, tu vi đã cao, thủ đoạn cũng không như kẻ thiếu kinh nghiệm. Nếu bây giờ ta quyết chiến đến cùng nhiều khả năng sẽ đẩy Thiên Tàng vào con đường diệt vong...
Thiên Tàng Thánh Chủ run rẩy:
- Họ mạnh đến vậy sao? Vậy chẳng lẽ chúng ta quy hàng, giao Đông Hải lại cho họ!
- Bọn họ đích xác có năng lực diệt tông chúng ta! Đương nhiên, Tổ Miếu sẽ không để việc này phát sinh, mà cho dù có quyết sinh tử tới cùng thì Tuyết Thương cũng sẽ tổn thương thảm trọng, bọn họ chỉ muốn phô trương thanh thế để chiếm lợi ích thôi, không cần quá lo lắng...
Ngừng một lát, Nguyệt Quang lạnh lùng nói tiếp:
- Thật ra nhường lại chút lợi ích cũng được nhưng nếu muốn cả Đông Hải thần phục một tên hậu bối miệng còn hôi sữa, dựa vào may mắn mới chiếm được vị trí thứ hai trăm trên Phong Vân bảng thì còn lâu? So với Khê Nhi, hắn chẳng khác gì con kiến! Thời đại của đám già chúng ta đã qua rồi, đại kiếp nạn sắp đến, hai lão tặc kia muốn xây dựng căn cơ trước cho Bá Luân. Nhưng dù bọn chúng có cố gắng cách mấy cũng không ngăn được đại thế hiện tại. Khê Nhi hiện đang xếp thứ mười bảy trên Phong Vân bảng, chiến lực tuy thua đám Khán Bất Xuyên và Thái Phong Điên một chút nhưng tiềm năng phát triển vô hạn, sẽ sớm trở thành hào kiệt thôi!
Kẻ được Nguyệt Quang Thánh Mẫu nhắc đến tên đầy đủ là Tào Khê, cảnh giới Tiên Thai hậu kỳ, đương nhiệm thánh tử của Thiên Tàng thánh địa.
Hiện tại chứng kiến tông môn thất thế, lại nghe được từ nay về sau rất có thể gã Bá Luân xú danh vang dội kia sẽ là chủ nhân của cả Đông Hãi thì y trở nên trầm mặc. Dù vậy trong đáy mắt y xuất hiện sát cơ sâu kín, dường như đã vạch lên kế hoạch nào đó.
- Khê Nhi, con biết nên làm gì rồi chứ? Chuyện lớp trẻ chúng ta không can dự được, mà hai lão già Tuyết Thương cũng thế, dù tức tối ra sao cũng sẽ phải bàng quang đứng nhìn...
Nguyệt Quang Thánh Mẫu nói xong, Tào Khê liền ôm quyền thi lễ:
- Khê Nhi đã hiểu, xin Thánh Mẫu cứ an tâm!
Điều tương tự cũng diễn ra ở Phá Hư tông và Cửu Hạ tông.
Từ trong sơn môn Phá Hư tông vọng ra tiếng rống giận của Vân Mộc lão tổ.
- Khốn khiếp, người muốn diệt tông chúng ta hay sao mà tay nặng vậy? Muốn Phá Hư tông nhường lại lợi ích thì được, nhưng muốn chúng ta nhận một một thằng nhóc ngay cả tốp năm mươi Phong Vân bảng còn chưa lọt vào được làm chủ chẳng khác nào sỉ nhục chúng ta! Bàn về tư chất, tiểu tử Bá Luân kia một trăm vạn năm nữa cũng chưa bì kịp Nhã Hinh!
Nhã Hinh cũng như Tào Khê, là thánh nữ của Phá Hư tông, đứng thứ hai mươi ba trên Phong Vân bảng, tương lai nhiều khả năng sẽ thay thế Vân Mộc chưởng quản tông môn.
Một kiếm của Tuyết Thương phái quá nặng nề, chẳng những xé rách hộ sơn đại trận mà còn đả thương toàn bộ những cường giả Ứng Kiếp trở lên. Vì để bảo vệ năm vạn đệ tử dưới trướng mà giới cao tầng Phá Hư tông đã phải trả giá rất đắt.
Đây cũng xem như một kiểu trí trá đến từ hai đạo nhân kia. Bọn họ tấn công vào những tu sĩ cùng thế hệ chứ không hề nhắm vào những đệ tử cấp thấp, nếu có thương vong do dư chấn tạo ra cũng là "vô ý", chẳng ai truy cứu được bọn họ. Hai lão đạo này gian manh đến nỗi kiên nhẫn chờ khi đám Bá Luân cập bến ở đất liền thì mới triển khai công kích để tránh bị địch nhân "lấy gậy ông đập lưng ông", bắt chước thủ đoạn của mình.
Đương nhiên, đám Nguyệt Quang, Vân Mộc và Uyên Thâm bằng mọi giá sẽ bảo vệ đệ tử của mình, bắt buộc phải ngạnh kháng trực diện một kiếm kia nên sẽ trọng thương. Còn như trong điều kiện bình thường, bọn họ sẽ có rất nhiều phương pháp đơn giản hơn, ví dụ thuấn di hay khinh hành né tránh, đâu đến mức chịu thiệt thòi như hiện tại.
Đến Uyên Thâm tôn giả từ đầu đến giờ ngoài phóng khí tức ra thể hiện sự ủng hộ với Nguyệt Quang và Vân Mộc thì luôn giữ im lặng lúc này đây cũng phải lên tiếng, giọng nói hùng hồn vang vọng khắp mặt biển Đông Hải:
- Hai vị đạo huynh đi hơi xa rồi! Nếu như chúng ta quyết đấu tay đôi so bì chiến lực thì không nói, ở đây các người lại dám công kích thẳng về phía Cửu Hạ tông bất chấp điều đó có thể dẫn tới làm tổn thương sáu vạn đệ tử tông ta, vậy chẳng khác nào hạ chiến thư với chúng ta, ngoài ra các người còn ngạo mạn muốn bá chiếm Đông Hải. Không lẽ đã quên mất Tổ Miếu mới là chủ nhân chân chính của vùng biển này hay sao?
Từ đỉnh Tuyết Thương phát ra tiếng cười lạnh:
- Thì sao? Tổ Miếu thì có thể một tay che trời ư? Các ngươi người đông thế mạnh thì như nào, có giỏi cùng lên cắn đít ta đi!
Uyên Thâm cả giận nói:
- Thô tục! Hai tên các ngươi giả vờ lánh đời chứ thế ngoại cao nhân, rời xa hồng trần cái rắm chó gì! Con mẹ nó, ông đây quyết sống mái với các ngươi...
- Lão tổ...
Uyên Thâm tôn giả đang đứng chánh điện Cửu Hạ môn, phía sau lưng là sáu vạn đệ tử đang nhìn lão sửng sờ. Cũng may Cửu Hạ tông chủ vẫn còn tỉnh táo, vội vã truyền âm nhắc nhở.
- Cái gì?
Uyên Thâm tôn giả còn đang bực bội, định chửi rủa tiếp thì bị người khác xen vào nên giận cá chém thớt, quát lớn một tiếng khiến ai nấy giật mình kinh hãi.
Cửu Hạ tông chủ cười khổ cung kính nói:
- Người bảo hai lão tặc kia thô tục, nhưng người cũng đang chửi bậy đó. Năm vạn đệ tử đều đang chú mục về phía người...
- Khụ...
Uyên Thâm đưa tay lên miệng ho khan:
- Là ta hoài niệm tuổi trẻ thôi...
Đoạn lão chỉnh lại vạt áo, nghiêm mặt hướng về đỉnh Tuyết Thương quát lớn:
- Cửu Hạ chúng ta có thể nhường ba thành lợi ích hằng năm, nhưng chuyện tôn tiểu tử kia làm chủ thì hai ngươi đừng mơ nghĩ tới. Có bản lĩnh tới đây hủy diệt Cửu Hạ không? Nếu ngươi dám làm vậy, ta trực tiếp bỏ qua sinh tử năm vạn người ở Cửu Hạ, đi diệt Tuyết Thương phái của ngươi!
Ngụ ý của lão rất rõ ràng, ta có thể đánh không lại ngươi, nhưng ta đủ sức đồng quy vu tận với ngươi, bắt những đệ tử dưới trướng ngươi phải chôn cùng!