- Mau cút đi đừng tới đây! Vạn Quang bảo thuật!
Thiếu nữ hai tay bắt ấn quyết, những linh điểm màu tím run lên dữ dội rồi hóa thành những cột sáng khổng lồ bắn ra bốn phương tám hướng xung quanh, tấn công những cổ thú khổng lồ.
Đây chính là một trong những bảo thuật trứ danh của hoàng tộc Bá Hạ Thiên Đình. Ở cảnh giới Vạn Tuế như Ngọc Thiên Đế phụ hoàng của thiếu nữ thi triển ra có thể hủy diệt chúng sinh cả một giới, nhưng trong tay thiếu nữ giờ đây chẳng khác nào gãi ngứa cho đám cổ thú kia. Chỉ thấy bọn chúng gầm gừ nhẹ, biểu tình khinh thường, thú trảo vung lên đánh tan cột sáng sau đó chậm rãi tiến lại chỗ nàng.
- Phụ hoàng ta là Ngọc Thiên Đế thống lĩnh chúng sinh vạn giới, các ngươi chẳng lẽ không sợ một khi người biết được sẽ đến đây diệt tộc các ngươi hay sao?
Thiếu nữ run rẩy nói. Bây giờ ngoài dùng tôn hiệu của phụ hoàng ra để hăm dọa đám cổ thú trước mặt thì nàng chẳng còn nghĩ ra biện pháp nào khác.
- Ngọc Thiên Đế? Ông ta chẳng qua là sinh ra trước chúng ta trăm vạn năm mới chiếm được tiên cơ. Nếu ta sinh cùng lúc với ông ta, ông ta chẳng là cái thá gì!
Bỗng một giọng cười lạnh vang lên từ phương xa khiến nàng bất giác phải dời mắt sang hướng đó. Chỉ thấy một nam tử áo trắng đang đứng trên đỉnh đầu một Ngưu Thú hai sừng, hai tay gã chắp sau lưng, thần thái ngạo mạn tự tin đến cực điểm, giống như mọi việc đều đã nằm trong sự khống chế của gã, không thể nào sai lệch.
Thiếu nữ nghi hoặc:
- Ngươi là…?
Nam tử áo trắng cười cười:
- Tại hạ họ Bạch, là tộc trưởng của nhân tộc Đại Chúng thiên hà, ra mắt thất công chúa…
Nhân tộc là tộc sinh sau đẻ muộn, chỉ mới xuất hiện cách đây một ngàn năm. Nam tử áo trắng trước mắt chẳng phải ai ngoài nhân loại đầu tiên được diễn sinh ra từ khí cơ màu trắng xuất hiện trong thương mang, Bạch Chủ, tộc trưởng Bạch tộc.
Loại khí cơ này xếp hạng rất thấp về sức mạnh tiên thiên nhưng lại có tính cộng sinh rất cao. Thậm chí Ngọc Hoàng Thiên Đế còn thử làm một thí nghiệm nhỏ khi liên tục gia trì tu vi vào thì phát hiện ra khí cơ của nhân tộc có thể thuế biến thành hầu như toàn bộ khí cơ khác, thậm chí ngay cả linh tộc và hỗn độn tộc cũng không ngoại lệ. Chỉ cần đủ điều kiện, đủ lực lượng thì nhân tộc có thể lột xác trở thành chủng tộc chí cao trong vũ trụ mà không chút trở ngại.
Tất nhiên, thí nghiệm này được Ngọc Hoàng giữ bí mật tuyệt đối không hề tiết lộ ra ngoài, trong vũ trụ chưa từng có người thứ hai biết được.
Mà sự thực đã chứng minh thí nghiệm trên là đúng khi mà nhân tộc càng lúc càng bộc lộ thiên phú siêu việt. Bọn họ có thể dung nạp máu huyết của chủng tộc khác rồi mô phỏng thiên phú thần thông của các chủng tộc này, thậm chí còn hóa thân tương tự giúp tạm thời xóa đi sự thua thiệt về mặt hình thể tiên thiên.
- Bạch Chủ, ngươi muốn tạo phản sao?
Thiếu nữ cất giọng hỏi.
- Tạo phản?
Nam tử áo trắng cong khóe miệng:
- Đúng vậy, chính là tạo phản! Linh tộc bá chiếm vũ trụ thương khung quá lâu rồi, cũng đã đến lúc nhường lại thiên hạ này cho kẻ khác đi thôi. Thất công chúa, hôm nay chúng ta bằng mọi giá phải bắt được ngươi. Trên người ngươi chảy dòng máu hoàng thất linh tộc, chỉ cần ta thôn phệ được nó, nghiên cứu ra linh tộc bảo thuật, tương lai chắc chắn sẽ có cách phá đi ưu thế huyết mạch tiên thiên của các ngươi! Bắt lấy nàng ta!
Gã phất ống tay áo, mấy chục cổ thú lập tức hung hãn lao lên, miệng gầm rống những âm thanh dữ tợn.
Thất công chúa vẻ mặt sợ hãi nhưng ngoài đứng chôn chân tại chỗ ra thì chẳng biết làm gì khác. Dù sao nàng ta cũng chỉ mới sở hữu tu vi Bát Thập Tuế, tùy ý chọn ra một trong những cổ thú trước mặt cũng đủ giết nàng một vạn lần chứ đừng nói là mấy chục con cùng lúc.
Bạch Chủ nhìn thất công chúa cười lạnh, nhưng rồi chợt cau mày khi phát hiện ra phía sau nàng ta tầm trăm bước chân có một yêu nhân lông lá đang đứng trầm mặc.
Hắn đứng yên như tượng đá, đôi mắt nhìn bóng lưng thất công chúa một cách say mê, hồi lâu hiện lên vẻ mê man mờ mịt. Chính vì không cử động nên từ nãy đến giờ ai cũng xem hắn là người vô hình, hoàn toàn không chú ý đến.
- Hồi… ức…
Yêu nhân khó khăn nói ra hai chữ.
Hắn không biết nói chuyện, càng không biết phát âm giống những sinh linh cấp cao. Chỉ là khoảnh khắc thấy được thiếu nữ thì trong đầu liền xẹt lên những hình ảnh mơ hồ không rõ ràng. Trong những hình ảnh này, hắn thấy được một gã nam tử đầu tóc bạc trắng đang thẫn thờ đang bước đi giữa màn mưa dày đặc. Ánh mắt y chất chứa phiền muộn, ưu thương, mất mát khó lòng miêu tả. Dường như trong đáy mắt nam tử đang tồn tại những hình ảnh khác thuộc về bản thân y. Kế đến y lắc đầu cười tự giễu, thốt ra hai chữ “hồi ức”.
Khoảnh khắc hai chữ này vang lên thì thì toàn thân yêu nhân cũng run lên bần bật, một loại cảm xúc bi ai chiếm hữu lấy tâm trí giản đơn của hắn, khiến hắn thoáng thẫn thờ.
- Tộc nhân nhân tộc, vì sao gặp ta lại không quỳ xuống!
Bạch Chủ nghiêm mặt, tỏa ra uy áp thuộc về huyết mạch hòng khống chế yêu nhân trước mặt.
Song y cực kỳ kinh ngạc vì uy áp của mình không hề có chút tác dụng nào. Yêu nhân kia cứ trơ ra như gỗ đá, nhìn Thất công chúa đến xuất thần.
- Hồi… ức… vĩnh… viễn… không… thể… quên…
Yêu nhân lại thì thào, đột nhiên ánh mắt hắn chợt lóe, nhìn những cổ thú khổng lồ đang tiến lại gần Thất công chúa bằng ánh mắt dữ tợn, miệng gào lớn một tiếng khiến tất cả giật mình. Những cổ thú kia nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cũng vươn cổ hướng về phía hắn gầm rống.
Bạch Chủ sắc mặt âm trầm, hạ lệnh:
- Bắt sống hắn để ta nghiên cứu kỹ lưỡng! Rõ ràng là huyết mạch nhân tộc mà lại không chịu ảnh hưởng của ta!
Đám cổ thú ngay lập tức lao lên tấn công yêu nhân lông vàng.
Một trận đại chiến khốc liệt diễn ra giữa cánh rừng rộng lớn.
Yêu nhân dũng mãnh vô song, sự hung tàn vượt xa đám cổ thú kia. Một mình hắn chống lại tất cả, mặc dù tu vi bản thân cũng mới chỉ nằm ở mức Lục Bách Tuế ngang nhau nhưng lại sở hữu sức khôi phục cực kỳ nghịch thiên. Cứ mỗi lần trên người xuất hiện thương tổn là máu vàng lại ứa ra khiến miệng vết thương trong nháy mắt lành lại, giúp hắn có thể tiếp tục chiến đấu ngay tức khắc.
Thậm chí còn có lần hắn bị một Mãnh Sư cắn đứt cánh tay nhưng cánh tay này trong sự kinh hãi của Bạch Chủ lại mau chóng mọc dài ra, cường tráng mạnh mẽ không kém gì cánh tay cũ. Yêu nhân thét lên một tiếng chói tai rồi đấm thẳng vào mắt Mãnh Sư, bàn tay thô ráp thông qua hốc mắt bóp nát đại não cổ thú này ra xem như trả thù.
- Rốt cuộc ngươi là quái vật gì?
Bạch Chủ càng lúc càng khiếp sợ, đám cổ thú chẳng mấy chốc đã bị yêu nhân lông vàng giết sạch. Hắn hung tàn đến mức vừa đánh giết vừa ăn tươi nuốt sống đám cổ thú, moi gan móc tim chúng, toàn thân bê bết máu tươi. Đến lúc chỉ còn độc nhất một mình Bạch Chủ và cổ thú gã đang cưỡi tại đương trường thì yêu nhân mới dừng tay lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn gã.
- Được, thất công chúa, hiện tại cô thắng ta thua. Nhưng đằng sau vẫn còn tới mấy tốp cường giả nữa đang truy đuổi đến đây! Hy vọng cô và yêu nhân này mệnh lớn!
Bạch Chủ dứt khoát bỏ chạy.
Đối diện với một tên điên khát máu như yêu nhân kia, gã đã không còn suy nghĩ nào khác ngoài việc tự bảo toàn tính mệnh trước.
Thất công chúa mặc dù được yêu nhân cứu nhưng vẫn không dám lại gần hắn ta, đứng ở xa lắp bắp nói:
- Ngươi, ngươi là thuộc về sinh linh thần phục linh tộc chúng ta phải không?
Yêu nhân không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn thật kỹ thiếu nữ trước mặt. Những hình ảnh hư ảo trong đầu không ngừng xuất hiện khiến hắn trở nên mơ màng.
Hắn đích xác là hoang phân thân của Độc Cô Minh.
Trong vùng không gian kỳ dị kia, lúc Độc Cô Minh bị hút vào tiết điểm thời gian dẫn tới thái cổ thì hắn lại bị hút đến một tiết điểm khác dẫn đến thời đại này.
Ở đây tồn tại hàng vạn chủng tộc khác nhau. Mỗi một loài đều sở hữu sức mạnh tiên thiên cực kỳ biến thái, thân thể cũng khổng lồ vượt xa bình thường.
Nếu không phải hoang phân thân cũng là sinh mệnh tràn ngập dã tính thì đã khó lòng sống sót suốt hai trăm năm qua.
Cũng trái ngược với Độc Cô Minh, hắn không bị sức mạnh kỳ bí đến từ thiên địa trục xuất, cứ như vậy ngày qua ngày sống tại đây. Lấy đánh giết, ăn thịt làm phương tiện để biến mạnh.
Hắn không có trí tuệ như bổn tôn, mỗi một hành động cử chỉ đều làm theo linh cảm. Đến cả việc phát âm như nhân tộc bình thường cũng cực kỳ khó khăn dù lúc rảnh rỗi vẫn thường tập.
Hắn dường như đã định sẵn cả cuộc đời này sẽ chỉ là một đầu hung thú vì sinh tồn mà điên cuồng vùng vẫy, sẽ chẳng bao giờ tồn tại một chút xúc cảm nào khác.
Cho đến khi hắn gặp gỡ thiếu nữ trước mặt.
Sự quen thuộc đến từ thiếu nữ khiến hắn lần đầu tiên cởi bỏ sự phòng bị đến từ bản năng.
Những năm tháng sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, chiến tranh vạn tộc bùng nổ, vũ trụ thương khung rơi vào cảnh hỗn loạn không thể tưởng tượng nổi. Mà hắn, hoang phân thân dường như lại sinh ra để dành cho thời điểm này, dùng sự hoang dã bất kham của mình cải biên tất cả. Số phận của rất nhiều người cũng vì thế mà thay đổi, bao gồm cả thiếu nữ và Bạch Chủ trẻ tuổi kia.
- Hoang!
Hàng ức sinh linh của hàng chục tinh hà điên cuồng gầm rống trên đường tiến về thiên giới, nơi Bá Hạ Thiên Đình tọa trấn. Dẫn đầu bọn họ lúc này đây là một thân hình khổng lồ vĩ ngạn, trên người hắn tồn tại không ít lông lá, trán đeo một chiếc khăn màu tím giữ cho mái tóc ngắn màu vàng không bị rối tung lên. Thân thể hắn to lớn đến mức khó hình dung nổi, gần như một ngón tay thôi cũng sánh ngang cả một tinh cầu. Ánh mắt hắn không còn hung tợn như quãng thời gian lần đầu tiên đi đến thế giới này mà đã tràn ngập sự trầm mặc, ưu thương.
- Rống!
Hắn ngẩng đầu về phía Thiên Đình nguy nga tráng lệ đang ngự trị giữa thiên không rống lớn một tiếng khiến trời đất rung chuyển dữ dội.
Sau tiếng rống này của hắn, lịch sử như hóa thành những mảnh vụn hư ảo, cho đến khi biến thành thế giới mà phàm thể Độc Cô Minh đang tồn tại thì mới dừng lại.
Lúc này đây hắn đang đứng sau lưng Lưu Tích Quân, ở trong căn nhà tranh thuộc về hai người, bàn tay thô ráp cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, chậm rãi điều khiển nét bút lướt đi tạo thành ba chữ: “Độc Cô Phàm!”