Tiêu Ức Tình cũng không chết. Tiêu Hồn cầm tuy tan nát, dây đàn đứt rời nhưng khoảnh khắc người ta đến gần Tiêu Ức Tình lại nghe thấy tiếng đàn thê lương vang vọng từ trong linh hồn của y. Giống như y và Tiêu Hồn cầm đã hợp nhất, tuy hai mà một. Có điều tình trạng giữa hai người họ không phải tình trạng như của Chân Võ và Toái Mộng đao. Chân Võ lựa chọn trở thành khí linh, để Toái Mộng đao tiếp tục tồn tại. Mà Tiêu Hồn cầm lại chọn cách tiêu tán, khiến cầm ý của mình hòa vào linh hồn Tiêu Ức Tình, để y mang cầm ý này sống tiếp, kéo dài tiếng đàn não nề ai oán ở thế gian.
Quan Thất ngồi xếp bằng ở một khe nứt đạo vận nọ, khi người Thiên Địch thánh hoàng triều tìm thấy gã thì gã đột nhiên mở bừng mắt, cất giọng lạnh lẽo:
- Đại nạn không chết tất có kỳ ngộ! Nhờ có vụ nổ kia, trong lúc sinh tử đan xen mà ta đã hiểu ra “thiên địch chân đạo” của tổ tiên, thành công ngưng tụ ra thiên địch đạo vận. Mười năm, cho ta mười năm, ta chắc chắn sẽ quét ngang lớp trẻ nhân giới.
Đám người hộ đạo của Quan Thất nghe y nói vậy thì đều trầm mặc. Dạo gần đây bọn họ dùng Diễn Sinh quyết không ngừng thôi diễn thì thấy cảnh tượng y chết dưới chân cô nương áo tím trong tranh vẽ kia ngày một hiện rõ. Giống như trong u minh đã định sẵn số mệnh của y, vĩnh viễn không cách nào thay đổi.
- Thiên cơ nằm ở bức tranh kia, chỉ cần tìm được một nửa còn lại ắt sẽ phá giải được tử cục… Mà không phá giải được thì đã sao? Hai chữ “thiên địch” chính là từ ý chí nghịch thiên, như cá chép bơi ngược dòng, chỉ cần vượt qua được vũ môn sẽ hóa rồng ngự trên chín tầng trời. Dù nghịch thiên có chết, Quan Thất ta đây cũng không oán không hối…
Quan Thất cười điên cuồng. Từ khi gặp tên kia, nụ cười của y cũng dường như bị nhuốm một chút “cuồng ý”, loại cuồng ý này là đúng hay sai? Cuồng sẽ thành hay bại, không nói trước được, chỉ biết bây giờ Quan Thất cảm thấy rất thống khoái.
- Sống mà không thống khoái, sống không bằng chết…
Nếu Quan Thất biết Độc Cô Minh đã từng nói ra một câu giống như vậy hẳn sẽ rất ngạc nhiên. Là Quan Thất có tính cách giống Độc Cô Minh, hay là bị Độc Cô Minh ảnh hưởng, không ngừng đi theo dấu chân của hắn trong vô thức?
Diệp Huyền Thanh đã chết, người ta tìm thấy Diệp Chính đệ đệ của y đang ôm cái xác đầy máu của ca ca mình, trong đáy mắt ẩn chứa thù hận không cách nào nói rõ thành lời.
- Hắc Thủ, Độc Cô Minh, cũng có một ngày ta băm vằm các ngươi thành trăm vạn mảnh, trả thù cho ca ca ta!
Cũng nhờ Diệp Chính mà mọi người biết ở nhân giới có một tổ chức kinh khủng như vậy, sở hữu đến hơn một trăm tu sĩ có cơ sở Khổ Hải đại viên mãn. Chuyện đến tai bốn vị đại đế còn tại thế ở Bắc Vực, Trung Thổ, Tây Thiên, Đông Hải. Bọn họ chỉ trầm mặc hồi lâu rồi cùng nhau tiến về phía sâu ở biển Đông Hải, nơi gần với “chân trời”, xa cách nhân thế. Ba tháng sau, bốn vị đại đế trở về, cùng ban bố ra một chiếu chỉ ra lệnh hợp nhất Đông Hải Chí Tôn bảng, Trung Thổ Chí Tôn bảng… tổng cộng năm bảng ở năm đại lục thành một, lấy tên gọi là Nhân Giới Chí Tôn bảng.
Sau ba mươi năm, mười người đứng đầu ở bảng này sẽ được tiến vào chân trời ở Đông Hải, tiếp nhận một hồi tạo hóa to lớn có thể giúp tu sĩ đột phá cảnh giới nhân chủ trong thời gian ngắn. Tin tức này khiến cả năm châu lục dậy sóng. Mọi người liên tục tìm tòi, lục lọi thông tin về nơi kia nhưng chẳng thể tìm được. "Chân trời" Đông Hải, nó giống như một địa phương đã từ lâu chìm vào trong quên lãng của chúng sinh, chỉ có những tồn tại cao nhất của nhân giới mới biết đến sự hiện diện của nó.
Mà việc có phương pháp trở thành nhân chủ trong thời gian ngắn cũng khiến quần hùng sôi sục, không tiếc hết thảy mọi giá để nâng cao tu vi, điên cuồng chém giết để đẩy tên của mình lên vị trí cao hơn ở Nhân Giới Chí Tôn bảng.
Công cuộc tìm kiếm ở Tuyệt Vọng Ma Uyên đã kết thúc, ba tháng sau, từ Thiên Khanh Trung Thổ phát ra tiếng gào thét rung động trời xanh. Chúng thiên kiêu trẻ tuổi ở nơi đó cũng thoát khốn thành công. Nhân số tử thương một nửa, nhưng suy cho cùng vẫn không thảm trọng bằng Tuyệt Vọng Ma Uyên.
Tại bí cảnh này, có ba nhân vật trẻ tuổi chiếm được chỗ tốt nhiều nhất, cũng là nổi bật nhất so với quần hùng còn lại.
Trong đó, người đầu tiên là Pháp Táng của Đại Lôi Âm Tự, chính là người mà hòa thượng Pháp Hải trước khi chết đã dùng tên của y hù dọa Độc Cô Minh. Nếu Thẩm Yến thường xuyên thốt ra câu "mời ngươi luận đạo", thì Pháp Táng lại thường chắp tay cúi đầu, nhỏ giọng nói "mời thí chủ nghe pháp tụng kinh". Tất nhiên đối phương khi nghe pháp tụng kinh xong sẽ không chết mà lập tức quên hết tam độc tham sân si, từ bỏ chấp niệm hồng trần của mình mà chạy đến Đại Lôi Âm Tự, nhanh chóng xuất gia tự nguyện tu hành. Đây vừa là sức mạnh độ hóa của phật môn, vừa là phật phát thâm sâu do Pháp Táng ngộ ra, chỉ cần nghe một lần không thể không phục, trong lòng nổi lên khao khát muốn quy y cửa phật.
Kẻ thứ hai là Ngũ Hành tử, chí tôn thiên kiêu của Ngũ Hành điện, từng xếp thứ ba ở Đông Hải Chí Tôn bảng. Người này bẩm sinh là Ngũ Hành Đạo Thể, tư chất khoáng cổ tuyệt kim, vừa sinh ra đã có năng lực điều khiển năm loại nguyên tố kim mộc thủy hoả thổ. Đông Hải có lời đồn y chính là lão tổ của Ngũ Hành điện chuyển thế đến kiếp này, vì từ tướng mạo cho tới tốc độ tu hành cũng giống vị lão tổ kia đến không tưởng.
Mà người cuối cùng lại là nhân vật thuộc về Bắc Vực, khoảnh khắc y vừa xuất thế thì đã tạo ra rúng động cực lớn. Đơn giản vì tại Thiên Khanh y có biểu hiện gần như vô địch. Yêu lực, sức mạnh cơ thể đều khủng bố vô song, giết một mạch hai mươi chí tôn thiên kiêu cùng cấp. Ngoại trừ Pháp Táng và Ngũ Hành tử ra, không ai tranh phong nổi với y.
- Thông Bích xuất thế rồi!
Tại một đầm lầy ở Bắc Vực, một thiếu niên áo vàng đang ngồi tĩnh tọa, long khí vờn quanh thân thể, khóe môi nở nụ cười nhạt:
- Thời đại này chỉ có ta và Thông Bích mới xứng đáng trở thành thủ lĩnh yêu tộc. Còn Côn Vũ kia, huyết mạch của ngươi chưa đạt tới mức phản tổ, chỉ là viên đá để tô điểm thêm cho bước chân của hai người chúng ta. Thông Bích, cứ chờ đó, đại chiến giữa ta và ngươi sẽ sớm diễn ra thôi.
Gã không hề biết rằng cách nơi này khá xa, có hai tên yêu vật một rùa một gà mới vừa tiến vào cửa Bắc Vực.
Con gà thì mặc áo cà sa, một bên mắt đeo khăn đen như hải tặc ngoài biển khơi, cổ đeo tràng hạt viên nào viên nấy to đùng. Vẻ mặt nó cực kỳ kiêu ngạo, hai kê trảo chắp sau đít, ung dung đi thẳng về phía trước. Ở trên vai nó chính là tiểu ô quy đang nằm ngửa, hai tay kê sau đầu trông rất tiêu sái.
- Độc Nhãn Kê, ngươi nói xem Tiểu Minh Tử còn sống hay đã chết…
Độc Nhãn Kê hừ lạnh:
- Không chết được, có Thái Hoàng kiếm, Bạch Hoàng Đế Vương ấn, Toái Mộng đao và cổ ngọc kia ở bên cạnh, vụ nổ tự bạo của tiên chủ và ma chủ không cách nào ảnh hưởng được hắn… Ngươi chẳng phải từng ném hắn xuống huyết hà để giúp hắn tránh đi lực lượng luân hồi sao? Huyết hà đầu nguồn dù đậm đặc cách mấy cũng không hòa tan hắn được đâu, cùng lắm là nằm yên tại chỗ vài chục năm, chờ thân thể từ từ cải tạo lại thôi.
Tiểu ô quy ngập ngừng:
- Ta sợ không phải vụ nổ kia, cũng không sợ huyết hà, mà là sợ tâm ma của hắn. Đạo tâm trọng thương nặng nề, tâm ma làm sao bỏ qua cơ hội tốt thế này được? .
Bước chân của gà chột mắt dừng lại, vẻ mặt sửng sờ, sau đó lắc đầu liên hồi, đoạn thở dài:
- Đạo Ma kinh, cuốn công pháp hại người hại mình này. Một khi dung hợp lại thì cả tâm ma và bản thể đều biến mất, nhường chỗ cho một sinh mệnh mới nằm ngoài lục đạo luân hồi. Chết rồi!
Như sực nhớ ra gì đó, gà chột mắt hét lên thảm thiết:
- Hắn còn giữ Hắc Diện. Con mẹ nó chứ, Tiểu Minh Tử phen này xong đời, chúng ta cũng tiêu luôn…
Tiểu ô quy ngẩn ra:
- Chúng ta chẳng phải vẫn sống sờ sờ đó ư? Mà hắn thì có liên quan gì đến chúng ta?
- Việc này có nói ra ngươi cũng không hiểu được. À đúng rồi, chúng ta vẫn sống sờ sờ, ha ha, ngươi nói đúng, chúng ta vẫn còn sống sờ sờ…
Gà chột mắt bỗng cười như điên, chạy thẳng vào Bắc Vực trong sự khó hiểu của tiểu ô quy.