Kể từ lúc nó có thể chịu được một thức trong Vạn Cổ Thần chỉ của Diệp Chính mà không chết thì Độc Cô Minh liền hiểu nó không phải yêu mã tầm thường. Ở thế giới này yêu mã rất được ưa chuộng dùng làm vật cưỡi vì sự dẻo dai và bền bỉ của chúng, giá cả lại rẻ hơi những loài phi điểu hay mãnh thú rất nhiều. Ngay cả trong các thế lực lớn thì yêu mã cũng chiếm tới bảy phần, chủng loại đa dạng, khả năng vượt đường xa không yêu thú nào bì kịp. Ở đây con hắc mã dưới chân Độc Cô Minh thuộc về giống Đạp Nguyệt Ô Truy, nghe đồn rằng vào thời thái cổ đây là chủng loại từng dẫn đầu yêu mã thế gian, đồng thời là vật cưỡi của một vị hào kiệt cực kỳ tiếng tăm thời đại ấy.
Thời đại thái cổ cách xa ngày nay lâu đến mức tên tuổi của những hào kiệt này đều đã bị chúng nhân lãng quên hoàn toàn, nếu không phải Bá Luân đại thần quá đỗi hùng mạnh, lại thêm chiến tích đánh khắp lục giới không đối thủ thì có lẽ đã phải chịu tình cảnh tương tự.
Mỗi lần cấm kỵ phát sinh đều sẽ xuất hiện những hào kiệt đầu đội trời chân đạp đất, dùng sức bản thân xoay chuyển cả càn khôn, đánh giết ra một con đường sống cho chúng sinh. Có anh hùng, có gian hùng, có kiêu hùng, càng có tà hùng và ác hùng… Có kẻ tầm đạo, có kẻ diệt đạo, cũng có kẻ khinh đạo…
Bá Luân đại thần chính là anh hùng thời thái cổ, vô địch thiên hạ, nhưng ông ta cũng không cô độc, đứng song hành bên cạnh còn tới mấy vị hào kiệt khác đủ sức tranh phong công bằng một trận.
Truyền thuyết kể lại rằng ngoài anh hùng ra thì kẻ diệt đạo luôn là tồn tại mạnh nhất, kế đến là tà hùng và ác hùng. Kẻ khinh đạo và kẻ tầm đạo rất ít khi xuất hiện, gần như chỉ tập trung vào con đường tu hành riêng. Còn gian hùng, kiêu hùng chính là những người có sức ảnh hưởng lớn nhất đến định cục thiên hạ. Bọn họ không hẳn là cần tu vi cao để dương danh lập vạn, chỉ cần dùng trí tuệ của bản thân xoay chuyển càn khôn là đủ.
Vì lẽ đó, có rất nhiều người không phục khi nghe Bá Luân được tôn xưng là hào kiệt vĩ đại nhất. Đối với một bộ phận nhân tộc, bọn họ tôn sùng gian hùng và kiêu hùng hơn, bởi vì chỉ có sự xuất hiện của hai tồn tại này mới có thể khiến thế gian an định, thái bình thịnh thế chục vạn năm không hề suy chuyển.
Đường đạo còn dài và xa, bất kể là Độc Cô Minh hay đám cao thủ trẻ tuổi hiện nay đều giống như những con thiêu thân không ngừng lao đầu vào biển lửa, dùng nhiệt huyết tuổi trẻ của mình vẽ lên một bức tranh hào hùng của thời đại này.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, có người thành công, tất sẽ có người ngã xuống. Thành không kiêu, thậm chí còn tiếc thương cho địch nhân của mình, tài hoa nhưng chết yểu. Tử không hận, vì đạo mà sinh, vì chiến mà cuồng, đời này không thể vô địch thì còn tu luyện làm gì?
Độc Cô Minh cưỡi trên lưng Đạp Nguyệt Ô Truy lướt nhanh trên bình địa bao la, bốn phía trống trải dấy lên sự cô độc trong lòng người. Địa phương hắn muốn nhắm tới chính là cánh rừng ngập tràn sắc đỏ ở phương tây - Nguyệt Dạ Sâm Lâm, một trong những cấm địa nổi tiếng ở nhân giới.
Truyền thuyết kể lại đây chính là nơi vẫn lạc của một trong những vị hào kiệt thời thái cổ.
Máu của y nhuộm đỏ cánh rừng, huyết khí bốc lên khiến mặt trăng trong đêm cũng biến thành màu đỏ, tượng trưng cho chiến ý bất diệt mãi mãi trường tồn.
Nguyệt Dạ Sâm Lâm tuy nói là cấm địa nhưng cũng không hung hiểm lắm, trừ phi tiến đến quá gần nơi trung tâm thì thân thể mới bị huyết khí ăn mòn, sau đó hóa thành một đống máu tan rã vòng lòng đất. — QUẢNG CÁO —
Dù vậy từng có tu sĩ Ứng Kiếp cảnh sau khi bỏ ra bốn ngàn năm nghiên cứu Nguyệt Dạ Sâm Lâm liền kết luận. Mặc dù địa phương ở rìa ngoài nhìn thì không có hung hiểm gì, tuy nhiên sẽ ảnh hưởng đến căn cơ của tu sĩ, khiến họ khó đột phá bình cảnh hơn, thậm chí cực kỳ dễ tẩu hỏa nhập ma. Vậy nên tu luyện giả tuyệt đối không nên bén mảng đến đây, bằng không chờ đợi ngươi chính là đường cùng của đạo lộ.
Lúc Độc Cô Minh còn cách Nguyệt Dạ Sâm Lâm thêm chừng mấy ngàn bước chân nữa thì bốn phía xung quanh hắn đã xuất hiện nhóm vây công cuối cùng.
Hai mươi lăm tu sĩ, có nam có nữ, toàn bộ đều sở hữu những thần thái cực kỳ đặc trưng. Có người lãnh ngạo đến cực điểm, có người tiếu ý ngập tràng, cũng có người toàn thân bị một bầu sát khí bao phủ. Nhưng điểm chung giữa bọn họ chính là khí tức hùng mạnh khó lòng lay chuyển nổi.
- Mười ba Bách Nhân Địch!
Độc Cô Minh khẽ thì thào, cảm thấy thủ bút hôm nay thực sự quá lớn. Hắn cũng là Bách Nhân Địch nhưng lại bị tổng cộng mười lăm Bách Nhân Địch đuổi giết.
- Nếu ta có thể địch lại toàn bộ thì ta chính là Thiên Nhân Địch! Mặc dù tu vi ta không đủ nhưng chiến ý lại có thừa, đã tới nước này cũng chẳng còn gì để mất nữa, cùng lắm là hy sinh một bộ đạo thể, nhưng bù lại tâm cảnh của ta sẽ thăng hoa đến cực hạn. Tương lai khi Kiếp thể xuất thế sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ chôn thân!
Vẻ mặt hắn dần trở nên dữ tợn, tốc độ không giảm mà ngược lại có gia tăng gấp đôi. Đạp Nguyệt Ô Truy dưới chân hắn cũng không hề hoảng sợ mà trở nên điên cuồng không kém. Người là tuấn kiệt trong người, mã cũng là tuấn kiệt trong mã. Đã không còn đường sống nữa thì vì sao lại không điên cuồng triệt để một lần!
Độc Cô Minh vốn đánh giá cao Kiếp thể hơn Đạo thể, dù sao đó cũng là bổn tôn nguyên bản của hắn, cũng chỉ có bổn tôn này mới có thể thi triển thuật Chúng Sinh Thất Biến mà hắn tâm đắc nhất. Hiện tại Trường Sinh thể của nó vì ngâm mình trong huyết hà lâu ngày mà cũng đã trở nên biến dị hoàn toàn, từ hồng huyết trở thành hắc huyết, kiếp lực quấn thân, một khi xuất thế thành tựu chắc chắn không dưới Kiếp chủ.
- Chiến đi! Mộng nam nhi là huyết mộng, nếu không lấy máu tươi nhuộm đỏ vạt áo thì làm sao trở thành cường giả!
Nhìn một người một ngựa lao thẳng đến chỗ mình, đám Quan Thất biểu tình hết sức ngưng trọng.
Quan Thất hôm nay đã khác hẳn Quan Thất mười bốn năm về trước, trầm ổn hơn, điềm tĩnh hơn, tuy nhiên mỗi lần nhìn thấy nam tử đang cưỡi ngựa lao tới trước mặt thì gã lại không thể kiềm chế mối hận trong lòng.
- Độc Cô Minh, Kiếp chủ, các ngươi vốn từ nhất thể sinh ra, bí mật của các ngươi ta cũng đã đoán được phong phanh. Đời này chỉ cần giết chết các ngươi đoạt lấy khí vận, chẳng ai có thể cản bước chân ta nữa… — QUẢNG CÁO —
Đứng sát cạnh bên gã chính là Quỷ Diện Quân của Luyện Ngục tông, một thân áo đen, đeo mặt nạ quỷ dữ khiến người ta không thể nhìn rõ dung mạo.
- Có Độc Cô Yên đánh ở phía sau lưng! Bên phải là Vũ Văn Dục, bên trái lại là Trương Giác Minh giáo. Chúng ta cứ việc trấn thủ ở đây chờ hắn nạp mạng là được! Hai mươi lăm cao thủ trẻ tuổi, trong đó có tận mười lăm người là Bách Nhân Địch, ta không tin hắn có thể nghịch thiên!
Quan Thất cười cười, quay đầu nhìn mười người đang đứng ở đây, cất giọng hỏi:
- Vị nào muốn lên mở đầu trước? Không cần quyết tử với hắn, cứ xem hắn như viên đá mài đao để rèn luyện là được. Thần thông của hắn gần như tương đương với Kiếp chủ, trải nghiệm trước sẽ rất có ích cho sự kiện Diệt Kiếp sắp sửa diễn ra!
- Để ta!
Một gã thanh niên trẻ tuổi cười nhạt, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo bước tới trước. Y họ Tư Mã, tên Ngang, là môn nhân của Suy Tuyết phái Đông Hoa thánh hoàng triều, xếp thứ hai mươi lăm trên Nhân Giới Chí Tôn bảng. Nếu xét về chiến lực thì vừa đột phá từ Thập Nhân Địch lên Bách Nhân Địch không lâu, sở hữu môn hai món thần thông và công pháp cực kỳ nổi danh là Lăng Tuyết Khí Sương và Ngọa Tuyết Thần Công.
Quan Thất nói:
- Ngọa Tuyết Thần Công là tâm pháp chí âm chí hàn, rất phù hợp để khiến vết thương do tử khí tạo ra trên người Độc Cô Minh trở nên trầm trọng. Lăng Tuyết Khí Sương không cần phải nói, đến ta cũng cực thán phục. Tư Mã Ngang xuất trận đầu tiên không thể hợp lý hơn!
Tư Mã Ngang ngẩng cao đầu, thân hình bay ra phía trước đứng giữa không trung, mắt gã nhìn xuống phía dưới nơi mà Độc Cô Minh đang cưỡi ngựa lướt đến ở cách đó không xa.
- Ngươi chính là Độc Cô Minh kẻ từng tạo ra sóng gió ở Tuyệt Vọng Ma Uyên sao?
Tư Mã Ngang nói, hàn khí trong cơ thể bắt đầu vận chuyển, từ làn sương lạnh uốn lượn xung quanh như những con rồng trắng đang cuộn mình.
Đáp lại Tư Mã Ngang là sự im lặng đến mức đáng sợ của Độc Cô Minh, trên người hắn tràn ngập những vết thương do tử khí tạo thành, máu đỏ ứa ra ướt hết y phục, gió mạnh thổi vạt áo hắn bay phất phơ, biến hắn thành một huyết y nhân đang điên cuồng đi ngược chiều gió. — QUẢNG CÁO —
- Ngươi câm sao?
Tư Mã Ngang gằn giọng hỏi lại lần nữa. Nhưng đúng lúc này tròng mắt y chợt co rút lại khi thấy Độc Cô Minh rút kiếm ra. Có điều không phải động tác chém hay đâm mà chỉ đơn giản là nắm ngược thanh kiếm sau đó phóng tới.
Thiên Nhai kiếm xé gió lao đi, từng tiếng kiếm minh gào thét vang vọng khắp trời đất, thời gian như đứng lại giữa khoảnh khắc này.
Tư Mã Ngang rùng mình, hàn khí trong cơ thể đã vận chuyển đến cực hạn, những con sương long xung quanh cơ thể ngưng tụ lại trước mặt tạo thành một tấm khiên chắn cực kỳ vững chắc để đón đỡ thanh kiếm màu bạc kia.
Hai mươi tư chí tôn thiên kiêu ở bốn phía đều ngưng tụ ánh mắt ở một kích đầu tiên giữa Độc Cô Minh và Tư Mã Ngang, muốn xem thử thực lực của huyết y nhân kia rốt cuộc nằm ở mức nào của Bách Nhân Địch.
Chỉ thấy vẻ mặt Tư Mã Ngang biến đổi tám lần, từ trắng chuyển thành xanh, từ xanh chuyển thành tái, sợ hãi, kinh hoảng, không tin nổi, không cam tâm, hối hận, bất lực.
Thiên Nhai kiếm của Độc Cô Minh giống như một mũi thần tiễn không thể cản phá xuyên qua tấm khiên sương giá trước mặt Tư Mã Ngang, sau đó ghim thẳng vào lồng ngực của y. Miệng Tư Mã Ngang ứa ra vô số máu tươi, là do nguyên lực cuồng bạo ẩn chứa trong kiếm lan tỏa ra khắp thân thể, phá hủy toàn bộ kinh mạch, khiến khổ hải của y nổ tung, tuyệt khí mà chết.
Thậm chí Thiên Nhai kiếm không hề dừng lại mà còn kéo lê xác Tư Mã Ngang đi thêm mấy trăm bước chân nữa mới dừng lại.
Độc Cô Minh vẻ mặt lạnh lùng, Đạp Nguyệt Ô Truy cũng lạnh lùng, một người một người nhanh như cắt đuổi tới. Hắn nghiêng người sang bên phải, tay nắm lấy chuôi kiếm đang cắm trên ngực Tư Mã Ngang sau đó tiếp tục thúc ngựa chạy thẳng về phía trước.
- Bách chiến không chết sẽ thành cường giả! Cùng lên hết thành toàn cho ta đi!
Hắn mặc dù tu vi không phải là Thiên Nhân Địch nhưng tâm cảnh đã dần hoàn toàn trở thành cảnh giới này. Đối mặt với mấy chục cao thủ cùng cảnh giới mà chỉ có điên cuồng hơn chứ không hề lui lại dù chỉ một bước.