Thân thể máu thịt của Phong Diệt hoàn toàn tan rã, cuối cùng hóa thành làn gió biến mất trong hư vô, không biết là bao nhiêu lâu sau, bằng một cách thần kỳ nào đó y lại trở về tới Tuyệt Vọng Ma Uyên, trên người ngập tràn một loại đạo vận tiêu dao tự tại, không gì ước thúc được.
Phong Diệt siết chặt nắm đấm, khóe môi lộ ra nụ cười tự tin:
- Hoàn mỹ, ta chắc chắn có thể! Khổ Hải đã có đường hoàn mỹ, ta tin Hỗn Nguyên cũng thế. Thẩm Yến, ở Khổ Hải ta chậm hơn ngươi một bước, nhưng ở Hỗn Nguyên cảnh thì chưa chắc đâu…
—————————————————————
Sấm chớp rền vang, ngay tại hư vô không ngờ lại xuất hiện một vùng lôi đình vô cùng rộng lớn không ngừng giáng xuống lôi kiếp diệt sinh.
- Chân nghĩa của sấm sét chính là trừng phạt, chân đạo của ta là hủy diệt, giáng xuống kiếp phạt. Từ nay dưới lôi kiếp, Lôi Diệt ta không thể bị tổn thương, thậm chí có thể dùng lôi kiếp trừng phạt kẻ dám xúc phạm ta…
Biển lôi đình chợt co rút lại vô số lần, hiện ra thân ảnh của Lôi Diệt cao lớn hùng vĩ, diện mạo khôi ngô tuấn tú, lông mày hình kiếm vô cùng uy nghiêm. Chấn Lôi chiến phủ đã hóa thành hình xăm thấp thoáng trên lồng ngực y. Từ nay về sau không cần Chấn Lôi chiến phủ xuất hiện, mỗi một quyền y đánh ra cũng sẽ hàm chứa lực lượng lôi đình hủy diệt khiến chúng tu sĩ khiếp sợ.
- Quan Thất, ta muốn chiến một trận với ngươi! Ta muốn xem rốt cuộc đạo vận do ta vất vả ngưng tụ ra liệu có thể chiến thắng loại chúc phúc ngoại lực của Đế giả Trung Thổ hay không!
Dứt lời, Lôi Diệt hóa thành một đạo sấm sét xé tan hư vô rồi xuất hiện ở một vị trí hoàn toàn khác với Phong Diệt, Thẩm Yến, Tiêu Ức Tình. Trời quả không phụ lòng người, Lôi Diệt lại xuất hiện đúng vị trí mà Quan Thất cùng chúng thiên kiêu đang tụ hợp ở trước thông đạo giữa hai ngọn núi xương cốt kia.
- Lôi Diệt?
Tròng mắt Quan Thất co rụt lại. Loại đạo vận trên người Lôi Diệt không hề tầm thường, nó khiến gã cảm thấy nguy hiểm khôn cùng.
- Là ta đây! Quan Thất, ngươi có dám cùng ta chiến một trận!
Lôi Diệt thét lớn, cũng không đợi Quan Thất trả lời mà quyền đầu đánh tới, sấm sét khủng bố tỏa ra từ nắm đấm của y khiến không trung vang lên từng tiếng rách toạc.
- Bảo vệ Quan công tử!
Đám thiên kiêu dưới trướng Quan Thất đồng loạt tấn công, số lượng phải lên đến mấy chục mạng.
- Là các ngươi bảo vệ hắn hay là hắn bảo vệ các ngươi? Ngu ngốc!
Lôi Diệt không hề ngừng tay, chỉ bằng một quyền đã đánh cho đám thiên kiêu này hình thần vỡ nát, thân thể hóa thành tro bụi tiêu tán trong thiên địa.
- Hình như ngươi đã gặp được kỳ ngộ gì đó…
Quan Thất mỉm cười, nụ cười ôn hòa giống như gió xuân, hoàn toàn không để ý đến đám thiên kiêu vừa liều mạng chết vì mình. Giống như điều đó với y là tất yếu, nghĩa vụ, chẳng có gì đáng bận tâm.
- Ta rốt cuộc muốn thử xem loại khí chất kỳ lạ trên người ngươi rốt cuộc là gì? Ý cảnh ngươi có, ta cũng có, tuy không thăng hoa như ngươi nhưng cũng dư sức đánh cho ngươi phải quỳ xuống. Thu Ý Lâm!
Lời Quan Thất vừa dứt, một loại ý cảnh mơ hồ cũng dần xuất hiện rồi lan tỏa khắp trời đất, hệt như trời thu ảm đạm, gió nhẹ hiu hắt, cành là úa tàn, vạn vật từ chỗ sinh sôi nảy nở nay lại đột nhiên cạn héo sinh cơ, từ từ chết đi.
Loại ý cảnh này bao phủ lấy Lôi Diệt, giống như muốn dập tắt lôi đình cuồng bạo trên người y, biến y thành một con cừu non không có nổi một chút uy hiếp nào.
- Ngươi có khí vận Đế giả Trung Thổ gia trì, vậy nên uy lực thần thông luôn trên ta một bậc, nhưng để xem hôm nay đạo vận kiếp phạt trên người ta có thể phá tan loại khí vận này hay không!
Dứt lời Lôi Diệt bùng phát toàn bộ tu vi, đạo vận tràn ngập khắp thiên địa khiến chúng tu sĩ nơi đây cảm nhận được kiếp phạt như sắp giáng xuống thế gian, muốn hủy diệt những kẻ không chịu phục tùng thiên đạo. Ý cảnh mùa thu bị đạo vận kiếp phạt đánh tan hoàn toàn, thậm chí còn bức cho Quan Thất lui lại mấy bước, biểu tình trở nên cực kỳ ngưng trọng.
- Đây là đạo vận sao? Ta từng thấy loại đạo vận này trên người Thẩm Yến và Tây Tử Phượng, không ngờ tới ngươi cũng đã ngộ ra được….
Không chỉ Thẩm Yến, trong đầu Quan Thất còn xuất hiện hình ảnh một cô gái ăn vận theo phong cách của các bộ lạc thảo nguyên, mái tóc búi cao, áo đỏ quấn sát người để hở vòng eo trắng thon thả, khăn che mặt buộc hai bên tai rũ xuống trông cực kỳ thần bí. Đó chính là Tây Tử Phượng của Minh giáo.
Trong trận chiến với cô gái này, Quan Thất không những phải bại lui mà còn nhận ra cô ta chẳng hề dùng toàn bộ sức lực. Trên người tỏa ra một loại đạo vận cực kỳ khác thường, giống như một loại chiến ý mãnh liệt không bao giờ lùi bước, lấy chiến thành đạo, có lúc lại nóng ran, đầy nhiệt huyết sôi trào như ngọn lửa sa mạc bùng cháy, đủ sức thiêu đốt toàn bộ thiên kiêu thế gian.
Chính hai loại đạo vận này sau khi dung hợp vào cây roi da dài tám mươi trương kia đã đánh cho gã tan nát toàn bộ thần thông, cuối cùng phải trốn chạy.
Thẩm Yến sáng tạo ra đạo vận, thành tựu Khổ Hải hoàn mỹ, thậm chí còn dẫn động ra Diệt Chí Tôn kiếp của kẻ phá hoại quy tắc thiên địa. Nhưng không ngờ trước y thì Tây Tử Phượng cũng đã từng làm được như vậy, thậm chí còn ngộ ra tận hai loại đạo vận khác nhau, điều này nói lên gì?
Vạn đạo trăm ngã rẽ nhưng vẫn về một lối, cách đi khác nhau nhưng thành tựu giống nhau. Có lẽ Tây Tử Phượng không dùng cách lấy chân đạo làm thuyền vượt qua khổ hải như Thẩm Yến. Như lời tâm ma Độc Cô Minh nói, khổ hải có thể không vượt, thậm chí còn có thể quay đầu sáng tạo ra một cảnh giới khác để tiếp cận hoàn mỹ. Tây Tử Phượng có lẽ chính là dùng phương thức như vậy.
Quan Thất lắc đầu mỉm cười cảm thán:
- Những tưởng thiên tư của ta đã là xuất chúng nhất thiên hạ này, thật không ngờ đến lúc chân chính va chạm mới biết những kẻ hơn ta rất nhiều. Tây Tử Phượng, Thẩm Yến, giờ đến cả ngươi cũng vượt lên trên ta một bước. Nhưng các ngươi yên tâm, manh mối đạo vận ta đã nắm trong tay, không bao lâu nữa sẽ lần mò được ra loại chân đạo này…
Lôi Diệt cười nhạt:
- Hôm nay giết ngươi trước, xem ngươi ngộ đạo kiểu gì!
Vừa dứt lời, Lôi Diệt đang muốn xông lên thì đã thấy nơi chân trời phía xa có vô số tu sĩ đang không ngừng lại gần.
Quan Thất điềm đạm nói:
- Ta đã phát lời kêu gọi toàn bộ chí tôn thiên kiêu có mặt ở Ma Uyên cùng hợp lực tiến vào trong thông đạo kia. Người Nam Hoang, cho dù ngươi đi trước ta một bước, Tây Tử Phượng cũng rất đỗi hùng mạnh nhưng chung quy lại vẫn là sức của cá nhân. Trung Thổ ta về mặt bằng chung vẫn dư sức lấn áp Nam Hoang các ngươi.
- Hừ, Quan Thất ngươi chẳng phải nổi trội nhất Trung Thổ sao? Còn ai lợi hại bằng ngươi…
Lôi Diệt tỏ vẻ chế giễu.
Quan Thất lắc đầu, luôn luôn bình tĩnh, dường như chẳng có gì có thể khiến gã cảm thấy tức giận:
- Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Tuy ta tự phụ có thiên tư đệ nhất Trung Thổ nhưng về tu vi thì vẫn có vài kẻ đáng sợ hơn ta. Ngươi quên Đế giả Trung Thổ là người Độc Cô thánh hoàng triều sao? Độc Cô thái tử bí ẩn vô cùng, gần như được bảo bọc dưới sự quan sát của vô số cường giả, trong đó có cả Đại Đế. Một khi y xuất thế sẽ gây ra kinh động đến nhường nào? Hắn cũng giống như Tây Tử Phượng của Nam Hoang, Thẩm Yến của Đông Hải… Đều là những ẩn số khó đoán. Đó là chưa kể tới Sát Tiếu Thiên luôn một mực ẩn nhẫn, hạn chế tối đa va chạm kia, xuất thân của hắn không bình thường…
Trường hà vô tận, sóng sau xô sóng trước. Ở mỗi thời đại, trong ức vạn bông hoa nở rộ mới có thể sản sinh ra một bông hoa đẹp nhất, chói lói nhất, xứng danh vương giả trong hoa. Vậy mà ở thời đại này trong ức vạn bông hoa không những chỉ có một vương hoa, mà còn có vô số vương hoa khác không ngừng xuất hiện tranh nhau tỏa sáng. Rốt cuộc đâu mới là bông hoa đẹp nhất, lộng lẫy nhất thế gian? Có bao nhiêu vương hoa sẽ làm nền cho bông hoa đẹp nhất này, dùng sự úa tàn rơi rụng của mình để tô điểm cho nó?
Sát Tiếu Thiên xuất hiện, sau lưng y chính là Lưu Tích Quân và Mộng Tiểu Phàm, còn có rất đông các chí tôn thiên kiêu khác của Thần Tiêu thánh hoàng triều.
Lưu Bình, Lưu Hoằng của Lưu gia cũng tới. Khí chất của Lưu Bình sau khi đoạt được truyền thừa của Biện Thành vương thì hoàn toàn thay đổi. Âm trầm hơn, ổn định hơn, ánh mắt khi nhìn về phía Lưu Tích Quân tràn đầy chiến ý như muốn đối địch một phen.
Quỷ Diện Quân cũng xuất hiện, truyền thừa Quân Đồ Lợi Minh Vương của y còn tốt hơn Lưu Bình gấp mấy lần. Hiện nay cảnh giới tăng lên rất nhanh, đã vượt qua chín vạn trượng Khổ Hải. E rằng không bao lâu nữa sẽ trở thành đại viên mãn.