– Vậy sao?
Câu nói mang đầy sát khí, nó mới nhận ra, Đại Ma Vương xuất hiện rồi! Nuốt nước bọt, nó lấy dũng khí:
– Ừ! – Nó gật đầu
– Nếu em móc được thì móc! – Hắn nhếch mép
– Đừng thách tôi!
– Thử đi!
Hắn cười, khoanh tay, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn nó! Nó chần chừ, thở hắt ra một cái
– Không thèm so đo với thứ như anh!
– Thứ như tôi?
– Ừ! Cái thứ MÊ SẮC!
Hắn nhíu mày, nhìn con nhóc kia đang đùng đùng bỏ lên lầu. Anh nhìn Key, cả hai bắt gặp ánh mắt của nhau, nở nụ cười gian tà
– Con nhỏ này hôm nay ăn trúng cái quái gì vậy? – Hắn lầm bầm
– À thì có người đang ghen đó! – Anh cười cười
– Đúng rồi! Người ta ghen đó! – Key tiếp lời
– Ghen gì mà ghen? Nhỏ đó mà biết ghen tao cùi! – Hắn phẩy tay
– Ờ, không tin thì thôi! – Anh và Key đồng thanh
Hắn trầm ngâm nhìn vào ly trà trước mặt, trong đầu Yun hiện về hình ảnh của Thu…. Hắn vẫn thắc mắc tại sao Thu lại về đây? Lại còn có hành động thân mật đó nữa?
– Tụi mày có thấy có gì đó kì kì không? – Yun nói
– Ý mày là … – Anh bỏ lửng câu
– Ừ! Có gì đó đang diễn ra mà chúng ta không biết! – Hắn gật đầu
Không gian yên tĩnh, khiến người khác nổi da gà..
– Đi đến trụ sở! – Key đứng lên – Tao có linh cảm không tốt!
Nó sau khi lên phòng, tranh thủ tắm rồi đánh một giấc thật ngon. Bỗng nó trở mình, tai nghe tiếng động. Bản năng nhắc nhở nó, có gì đó đang xảy ra! Tiếng động đó ngày càng rõ, nó ngồi dậy, tự nói với bản thân là có Anh, Key và hắn ở nhà, không sao cả! Nhưng lúc này, tiếng động ngày càng lớn, nó chụp lấy điện thoại, bấm số gọi Key:
– Alo? Nhóc con? – Key bắt máy
– Anh đang đâu vậy? – Nó gấp gáp
– Anh đang ở trụ sở với Yun và Ken, có chuyện gì sao?
Nó giật mình, vậy chẳng phải chỉ có nó ở nhà hay sao? Tiếng động đó từ đâu phát ra? Bỗng cánh cửa nó bị nổ, mảnh vỡ văng khắp phòng, nó đứng đậy, nhanh tay lấy cây súng trên bàn. Một đám người mặt đồ đen xông vào:
– Nếu phản kháng thì bắn! – Một tên nói
– Tụi mày là ai? – Nó chĩa súng, điện thoại rơi xuống nền nhà
– Đi theo tao!
– Tưởng dễ ăn à?
Nó nói xong, nhảy xuống bằng đường cửa sổ, kính vỡ văng tung toé! Đám người đó vẫn đuổi theo, vì ở tầng hơi cao, nhảy xuống nền đất nên nó đã bị trật chân. Cố gắng kiềm cơn đau và chạy, tiếng súng nổ. Họ muốn mạng nó!
Bên kia đường dây, Key đã nghe hết mọi việc:
– Không xong rồi! Về nhà mau! – Key nói
– Tao nghe tiếng súng? – Yun nói
– Không có thời gian đâu, về tới nhà rồi nói!
Họ nhanh chóng rời khỏi trụ sở, lòng ai cũng như lửa đốt! Nó trong lúc này đã trốn trong căn hầm bí mật, bên trên nó, tiếng bước chân, tiếng la hét ầm ĩ.
– MAU TÌM CON NHÓC ĐÓ!
Nó cố gắng bình tĩnh, điều hoà lại nhịp thở. Tay cầm súng, lúc nhảy qua cửa kính, có mảnh vỡ ghim vài tay nó, dù không sâu nhưng máu chảy khá nhiều. Nó vừa cầm súng, tay còn lại ôm chặt vết thương. Nó chỉ mong có người hỗ trợ, vì tình cảnh lúc này, nó mà ló đầu ra chỉ có chết!
Bỗng cơn bệnh lại tái phát, mặt trắng bệch, nó lại đang mất máu. Nó ngã sõng soài dưới nền đất lạnh, khuôn mặt dần dần mất đi sắc huyết! Nó sẽ chết ở đây sao? Kết thúc thế này sao? Nó cảm giác thần chết đang mỉm cười với mình..
(Còn tiếp)