– Như, mày phải trả giá
——
Nó được anh chở về nhà, nó muốn được nhìn ba mẹ nó lần cuối
– Mẹ à, mẹ đi nhớ giữ gìn sức khỏe, bên đó lạnh lắm, mẹ nhớ mặc thêm áo.
– Ừa, nhớ ở đây nghe lời A 2. Kh đi chơi nha
– Dạ, ba cũng vậy nhé
– Ùm
Ba nó trả lời 1 cách lạnh lùng, nó b’ kh phải lỗi ba nó. Là do mẹ nó mê cờ bạc đến nỗi phải mắc nợ bán nhà. Cơ ngơi ba nó đã tan vào mây khói. Từ ngày đó, ba nó ít nói hẳn.
– A à ( nó đưa đôi mắt cún con lên)
– Đừng nhìn A = ánh mắt đó ( a nghiêm mặt), muốn gì nữa nào?
– E muốn giữ lại căn nhà này, nó là kỷ niệm của e
– Nhưng nó cũ lắm r
– Đi mà a ( nó như sắp khóc)
– Rồi, thoi toi chịu thua cô đấy
– Iu a nhất
Nó nhảy len hun vào má a, làm a ngỡ ngàng. A và nó đưa ba mẹ ra sân bay, nó khóc hết nước mắt. Mẹ nó cũng v, chỉ có ba nó là kh. Ba mẹ nó lên mấy bay, a chở nó về nhà lấy vali.
– Đợi e chút
– E cứ từ từ
Nó chạy lên căn phòng, B’ bao kỉ niệm của nó và gia đình, nó lấy tất cả nhét vào vali. Quần áo, gấu bông, ảnh của nó và gia đình. 1 hồi sau
– Xong chưa Như?
– Dạ xong r
Nó xách xuống 2 cái vali to đùng, đa số là vật kỉ niệm. Quần áo của nó thì rất ít, nó kh điệu đà như những đứa con gái khác. Chỉ cần quần jean, áo thun thì nó có thể tung bay r.
– Quần áo e sao ít thế?
A đưa mắt nhìn nó ngỡ ngàng
– E kh có nhiều đồ cho lắm
Nó cười hì hì khiến a phải bó tay!
– Đi thôi, cũng trễ r
– Dạ
Nó cười buồn, a b’ cảm giác của nó! Bỗng mất đi gia đình, rời xa căn nhà iu thương, kh thể nào chấp nhận ngay được. Sau khi khoá cửa cẩn thận. Nó bước lên xe, quay lại nhìn đầy tiếc nuối. Cuộc đời nó bước qua chương mới