Anh chẳng hiểu chuyện gì, chỉ cảm thấy bối rối khi nó ngồi khóc! Dẹp ngay cái nụ cười tinh quái, khuôn mặt hốt hoảng
– Anh, anh giỡn tí thôi mà! Nín đi!
Anh cố gắng dỗ dành, tưởng mình đã làm ra đại tội! Nó ngước lên nhìn anh, không làm chủ được hành động lao vào lòng anh. Chân quỳ dưới đất, hai tay ôm eo, vùi mặt vào lòng ngực mà khóc. Nó khóc, giải toả những nỗi buồn, những tuyệt vọng, nước mắt nói lên tất cả!
– Em … Hức hức … Em…. Xin … Hức … Lỗi
Nói trong tiếng nấc nghẹn ngào, anh hơi khựng người lại cuối xuống nhìn con bé khóc nức nở kia. Và nụ cười dịu dàng lại nở trên môi, bàn tay vuốt nhẹ trên mái tóc kia
– Không sao! Ổn cả rồi! Có anh ở đây rồi!
Đã bao lâu rồi, anh mới được ngửi thấy mùi hương quen thuộc này? Con bé này, khiến anh thay đổi, từ tính cách, cách sống, cử chỉ, tất cả đều thay đổi! Và đến bây giờ, anh lại làm người khiến anh thay đổi đau. Anh lừa dối, nhưng tất cả là vì nó …
– Em mít ướt từ khi nào vậy? Nín nào!
Anh đẩy nó ra, hai tay gạt đi những giọt nước mắt!
– Em… Hức … Xin lỗi!
Nó nghẹn ngào nói, khuôn mặt tỏ vẻ đáng thương:))! Anh phì cười, bộ dạng khiến người khác mềm lòng đây mà
– Em không có lỗi! Không ai có lỗi cả, được chứ!
– * Gật gật *
– Được rồi! Mọi chuyện rồi sẽ ổn, đừng khóc nữa!
– ……
– … Anh xin lỗi! Em khóc nữa là từ con sói thành con mèo đấy!
Anh trêu nó, nó ngưng khóc, trừng mắt nhìn anh! Và nhanh như chớp …
– * cạp cạp cạp *
– A a a a a, xin lỗi xin lỗi! Nhả ra điiii!
Hậu quả là anh bị nó cạp:))), nó nhả ra, hừ lạnh một tiếng! Và phát hiện ra, những vết thương kia vẫn chưa băng bó xong. Định bỏ lên lầu, nhưng không hiểu sao nó lại tiếp tục băng bó cho anh.
– Anh tự làm được!
Đưa tay định lấy chai oxy già trong tay nó, nó rút tay về, há miệng định cạp cho anh vài phát nữa nhưng anh nhanh chóng rút tay! Trừng mắt cảnh cáo, nó hừ lạnh rồi tiếp tục làm công việc đang dang dở, anh đành phải ngồi im.
Nó chăm chú làm, dù có chút vụng về nhưng vẫn ổn. Một lúc sau cũng xong, đứng lên định bước lên lầu nhưng đầu óc bỗng quay vòng vòng, cả người đứng cũng chẳng vững! Và cơn đau tim quái ác lại phát tán, cả thân hình bé nhỏ đổ rụp xuống nền nhà
– NHƯ NHƯ
Anh hốt hoảng, hai tay đỡ nó ngồi lên ghế! Tay chân tái nhợt, tay run run lấy trong túi ra hộp thuốc. Anh giật hộp thuốc trong tay rồi lấy viên thuốc bỏ vào miệng cho nó! Như chết đi sống lại, một lúc sau cũng trở lại trạng thái bình thường …
– Em ổn rồi chứ?
Anh lau đi những giọt mồ hôi rịn trên trán nó, đã lâu rồi mới tái phát! Ngày càng đau hơn, mỗi lần như thế, nó cảm giác cả người bị ai đó xé toạch ra. Những lúc đó nó chỉ muốn chết đi cho xong ….
– Em.. Ổn!
Nụ cười đầy gượng gạo, nó cố gắng làm anh bớt lo lắng. Nhưng làm sao qua mắt được, dù cãi nhau nhưng anh vẫn biết nó ăn uống thế nào! Vì ăn uống không điều độ, sức khoẻ của nó bị suy giảm đáng kể
– Nói dối! Hôm qua đến giờ em đã ăn gì đâu?
– …. Có
– Còn chối? Nhìn em đi, muốn thành bộ xương di động sao? Đi, lên thay đồ!
– Làm gì?
– Ăn!
Không để nói thêm câu nào, anh bồng nó lên lầu! Bông Gòn nãy giờ chẳng nói chẳng rằng, nằm trên chiếc ghế đối diện ngủ ngon lành =))). Anh đưa cho nó bộ đồ rồi đẩy vào phòng tắm. Một lúc sau nó bước ra, chiếc đầm babydoll thuỷ thủ, đơn giản và dễ thương.
– Xuống nhà đợi anh!
Anh ra lệnh, nó bĩu môi bước xuống, vừa mới làm lành là đã lên giọng, biết thế nó giận luôn cho rồi ==! Ngồi dưới phòng khách, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, dù vẫn còn man mác buồn nhưng nó đã làm lành với anh. Vậy cũng tốt!
– Đi thôi!
Anh từ trên lầu bước xuống, thay đồ rồi, chiếc áo sơmi trắng và quần đen, dù nghe đơn giản nhưng lại đủ để tôn vẻ đẹp kia.
– Đi đâu? – Nó ngơ ngác
– đi đi rồi biết!
Anh cười, nụ cười toả nắng, anh cùng nó bước xuống nhà xe! Trong nhà xe, đủ rộng để chứa những chiếc xe đua ==’. Leo lên chiếc xe đua màu trắng sanh chảnh:v, ngồi trong xe, nó loay hoay
– Em loay hoay!
– kệ em!
Nó bĩu môi, tiếp tục loay hoay cho đến khi xe bắt đầu chạy ==!
– Ta đi đâu? – Nó tò mò
– Họp mặt nội bộ!