– Vết bầm nào? Làm gì có! – Nó cười gượng
– Còn chối? – Ken trừng mắt
Nó bối rối không biết nên trả lời thế nào, Ken nhíu mày nhìn nó!
– Làm gì mà bầm đến mức này? – Ken hỏi
– À! Lúc nãy em đi bị trượt té cái dập môi! – Nó nói dối
– Hậu đậu! – Ken nói
– Hì! Em đi mua bánh! – Nó cười
– Khỏi, 2 mua rồi! – Ken đưa cho nó 1 cái bánh hamburger
– Cảm ơn 2:3! – Nó cầm lấy
Ken cũng chẳng hỏi thêm về vết bầm khiến nó cảm thấy an tâm được phần nào! Mọi người đều vui vẻ như bình thường và có thể nói nó cũng vậy. Suốt cả bữa ăn đầu óc nó như trên mây dù môi vẫn cười, nó cảm giác mỗi lần ăn bánh thì vị tanh của máu lại ngập tràn trong miệng khiến nó phát ói! Nó suy nghĩ đến chuyện trên sân thượng, cảm thấy bản thân thật ngu ngốc. Nó đứng yên chịu đòn cùng những lời sỉ vả chẳng phản ứng lại!
Những ngày tiếp theo đó, nó mang trên người những vết bầm tím, vết trầy xướt do đám của Nhân tạo ra. Mỗi lần như thế nó câm nín chẳng khóc than hay kêu cứu, nó không có cảm giác gì cả. Về tới nhà thì nó lại âm thầm sát trùng rồi băng bó, đều mặc áo tay dài, quần dài và bắt đầu ít ra khỏi phòng khi ở nhà. Khi ngủ, nó cảm giác như thân thể bị ai đó dùng búa đập mạnh vào. Nhân thấy nó như vậy và dần xem nó như thú vui tiêu khiển, nó cũng không quan tâm đến đều đó. Nó sẽ không phản ứng lại vì nó xem Nhân là bạn, từng là người bạn thân ……
NGÀY 29 – GIỜ ĂN TRƯA
Tụi nó vừa học xong tiết thể dục cực hình, nó vừa được MC khen rằng thể lực đã tăng lên và độ chính xác tốt vượt bậc. Nó cũng chẳng phản ứng vui mừng gì cả, nó dạo này ít cười ít nói hẳn và mọi người đã bắt đầu để ý đến điều này!!!
Mọi người đều tập trung tại bàn ăn, nó lại xuống trễ vì chạm mặt Nhân tại nhà vệ sinh tầng trệt. Nó bị Nhân xô ngã và phía trước và phần trán bị bầm, rướm máu. Nó rửa mặt rồi lấy tóc mái che đi phần trán, nó đã như thế này 5 ngày rồi và chẳng ai phát hiện! Nó ngồi xuống cạnh Cen:
– Em không ăn gì à? – Cen quay qua
– Em không đói! – Nó nói
– Em dạo này ít ăn hẳn đi! – Ken ngồi phía đối diện nói
– Em không đói thật mà! – Nó nói
– Ngày mai đi rồi, lát mọi người thu dọn đồ đi rồi qua nhà Ken. Sẽ đi máy bay riêng của nhà Key! – Cen nói
Lúc này nó mới nhớ ra là mình phải đi qua thăm ba mẹ, nó vẫn chưa chuẩn bị gì cả! Tình trạng ăn ít khiến nó rơi vào tình trạng thiếu máu dẫn đến chóng mặt. TA ngồi kế bên đẩy chai sữa sang cho nó:
– Uống vào! – TA nói
– Cảm ơn! – Nó nói
Nó uống chưa tới nửa chai thì cảm thấy mắc ói, nó đặt chai sữa xuống dùng tay bịt miệng lại chạy về phía bồn rửa tay gần đó khiến mọi người ngạc nhiên!
– Để em đi xem sao! – TA đứng lên
TA chạy đến chỗ nó đang đứng, nó ói đến xanh mặt, TA bất lực đứng vuốt lưng. Chống tay vào thành bồn, nó thở dồn dập:
– Không sao chứ? – Tuấn Anh lo lắng
– * gật đầu *
Xả nước rồi rửa mặt, TA dìu nó về chỗ ngồi, cả cơ thể nó chẳng còn tí sức nào sau khi ói hết những thứ đã ăn. Key lo lắng nhìn nó:
– Em không sao chứ? – Key hỏi
– Không sao! – Nó cười nhạt
– Tụi này về trước, lát gặp! – Ken đứng lên
– Ừ! – Cen nói
Về tới nhà, nó chẳng nói gì rồi đi vào phòng như 5 ngày qua. Điều này khiến 2 ông anh của nó và Yun hơi khó chịu!
– Nó dạo này bị sao vậy? – Yun hỏi
– không biết! Cứ như bị vô cảm! – Key nói
– mấy ngày như vậy rồi! – Ken thở dài
– Lên nghỉ ngơi đi, đợi tụi kia qua cái đã! – Yun nói
Nó sau khi vào phòng thì lập tức đi tắm, một lúc sau bước ra, ngồi xuống giường một cách mệt mỏi. Khẽ thở dài rồi nó lấy hộp sơ cứu từ hộp tủ ra rồi sát trùng những vết thương, cả người chỗ nào cũng có. Lượng bông gòn nó xài trong những ngày qua khá nhiều:v. Sơ cứu xong, nó chẳng thèm dọn nằm thẳng xuống giường, đầu nó nhức kinh khủng, cả người chẳng còn tí sức nào để mà dọn. Nó ngủ trong tình trạng kiệt sức hoàn toàn!!!
Đến 8 giờ, mọi người đều đã qua nhà Ken và đang chuẩn bị bữa tối. Ai cũng đã tìm được phòng riêng, Ngọc lúc này từ phòng khách chạy vào nhà bếp:
– Anh Keyyyyyyyy! – Ngọc la lên
– Cái con kia! Uống thuốc chưa? – Key giật mình
– Hihi! Anh, Như đâu? – Ngọc cười
– Đúng rồi ha! Nãy giờ không thấy đâu! – MC nói
– Chắc nằm trong phòng ngủ rồi! – Ken nói
– Để em xem sao! – Ngọc cười
Để trốn việc dọn dẹp dưới bếp nên Ngọc mới kiếm lý do để lên phòng nó:v, tung tăng lên phòng nó. Ngọc chần chừ một lúc rồi gõ cửa
– * Cộc Cộc Cộc *
– …….
– * CỘC CỘC CỘC * =))))
Ngọc bực bội khi nó không trả lời cũng chẳng mở cửa, Ngọc mở cửa xông thẳng vào:
– Mày điếc hả? – Ngọc nói lớn
Ngọc ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt, nó nằm sõng soài trên giường, dưới đất lẫn trên giường đầy bông gòn dính máu và oxy già! Ngọc bước tới kế bên nó:
– Như, Như! – Ngọc lo lắng
Nó không có một phản ứng, Ngọc lo lắng chạy xuống lầu. Kai, Tuấn Anh, Kino và Pin ngồi ở phòng khách thấy Ngọc chạy vội vã xuống cầu thang liền biết đã có chuyện!
– Xảy ra chuyện gì? – Pin nhìn Ngọc
– Con Như …. Nó …. – Ngọc đứt hơi
Tuấn Anh nghe đến tên nó liền gấp rút chạy lên lầu không cần biết Ngọc định nói gì, nghe tiếng bước chân đùng đùng bên ngoài, Yun từ trong bếp bước ra!
– Gì mà chạy như giặc vậy? – Yun hỏi
– Con Như nó bị gì rồi! – Ngọc hốt hoảng
Yun nhíu mày rồi bước lên lầu, 3 tên còn lại ở phòng khách chạy ùa lên phòng nó không suy nghĩ:))! Ngọc đi theo cái đám giặc lên lầu:))! Tuấn Anh xông thẳng vào phòng nó, chạy lại kế bên nó!
– Như! – TA nói lớn
Nó vẫn vậy, không phản ứng hay cử động gì cả khiến TA hoảng loạn nhiều hơn. Đặt tay trên trán nó, nóng như lò lửa. Từ bên ngoài bầy giặc kia chạy ùa vào:))! Kino giật mình khi căn phòng nó đầy bông gòn và mùi thuốc sát trùng! Yun nhíu mày khi bước vào phòng nó rồi bước tới kế bên TA:
– Pin ở lại đây coi sao! Còn lại xuống nhà! – Yun nói
Ai cũng đều lo cho nó nhưng Yun nói thì không thể cãi lại, Tuấn Anh đành phải cùng mọi người xuống phòng khách, Pin ở lại khám cho nó! Mọi người vừa xuống phòng khách thì đám trong bếp đã chiếm chỗ:))!
– Đi đâu như giặc vậy? – MC cười
– Như bị gì rồi! – Ngọc lo lắng
Key cùng Anh nghe xong liền giật mình vừa tính đứng lên chạy như giặc lên lầu thì:)):
– Không sao! Pin đang ở trên đó rồi! – Yun thở dài
Mọi người đều ngồi ở phòng khách và lo cho tình trạng của nó. Một lúc sau Pin nhắn tin bảo có thể lên và kết quả một đám giặc Nguyên chạy như điên lên lầu, đẩy cửa vào phòng nó:
– Này, không thể di chuyển nhỏ được à? – Pin khó chịu
– Sodi sodi!
May mà căn phòng nó quá rộng nên có thể chứa được thêm 10 người mà vẫn còn dư chỗ:))! Ai cũng tự tìm chỗ cho mình rồi ngồi đó làm việc riêng:v
– Sao rồi? – Ken hỏi
– Kiệt sức dẫn tới bất tỉnh, tụt máu và sốt! Không sao hết, ăn vào và nghỉ ngơi là được! – Pin nói
Ai cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe vậy! Nhất là Tuấn Anh, Key, Ken và Ngọc!!!
– Nhưng có điều kì lạ là cả người đều có vết thương và vết bầm! – Pin nói
– Vết thương và vết bầm? – Key ngạc nhiên
– Đúng! Hình như là bị đánh! – Pin nói
– Bạo lực gia đình! – Kino cười
– Đá dính vách! – Yun lườm
– Đã tiêm thuốc rồi nên an tâm! Chỉ cần 1 người ở lại thôi! Thuốc đã để bên cạnh khi nào dậy thì uống – Pin nói
– Để em! – TA nói
– Vậy cũng được, nhờ em! Tụi bây, giải tán! – Key nói
Mọi người rời khỏi phòng nó để lại Tuấn Anh ở đó! Tuấn Anh dọn dẹp cái đống nó đã bày ra, kéo ghế ngồi kế bên giường. TA nhìn nó hoài chẳng chán! TA đưa tay chạm vào khuôn mặt xanh xao:
– Đồ ngốc! Sao cứ làm người khác lo lắng vậy? – TA trách móc nó
– Nếu như tao thích mày, phải làm sao đây?
Rất lâu sau, Tuấn Anh đã ngủ gục trên ghế, Yun từ bên ngoài mở cửa bước vào rồi đi đến kế bên TA!
– Tuấn Anh! – Yun lay người TA
– Ủa Anh Yun? – TA giật mình
– Em về phòng ngủ đi, anh còn làm việc sẵn trông coi nó luôn! – Yun nói
– À vậy em cảm ơn! – TA đứng lên
Tuấn Anh mệt mỏi trở về phòng, Yun đưa tay áp vào trán nó, nó đã bớt sốt! Yun ngồi lên chiếc ghế lúc nãy rồi mở laptop và đánh gì đó. Một lúc sau, nó dần dần mở mắt ra rồi ngồi dậy
– Tỉnh rồi à? – Yun nói
– Nước …. – Nó khó khăn nói
– Nè! – Yun cầm cốc nước đưa cho nó
Nó uống một hơi hết ly nước, mắt đưa sang nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ rồi. Đầu nó đau như búa đập, lại còn thêm chóng mặt, cả người đầy mệt mỏi và nó thả người xuống giường, chẳng đủ sức để ngồi nữa! Yun đứng lên bước tới bên cạnh nó, lấy cái ly trên tay nó ra:
– Đừng ngoan cố! – Yun nói
Nó chẳng nói gì nhắm nghiền 2 mắt lại, đầu nó đau đến thấu xương! Yun quay sang nhìn nó rồi mở cửa rời khỏi phòng chẳng nói gì. Một lúc sau, Yun quay trở lại phòng với một tô cháo và ly sữa nóng, đẩy chiếc bàn tròn nhỏ sát giường, đặt 2 thứ trên tay lên rồi quay sang nó:
– Em ngồi dậy ăn chút đi! – Yun nói
Nó mở mắt ra nhìn rồi nhắm nghiền lại, nó không thích cháo chút nào cả ==! Yun thấy vậy liền đỡ nó ngồi dậy mặc cho nó có biểu hiện thế nào, để nó dựa vào đầu giường rồi nhét cái gối sau lưng. Nó nhăn mặt nhìn Yun vì không đủ sức để phản kháng lại nữa!
– Đồ lì lợm! – Yun liếc
Yun cầm tô cháo nóng hổi trên tay, múc một muỗng lên rồi thổi và đưa ngay miệng nó:
– Tự ăn được! – Nó nhăn mặt
– Há ra! – Yun nghiêm túc
Nó bất lực thở dài đành để Yun đút như 1 đứa con nít ==, một lát sau nó cũng đã bị Yun nhét hết tô cháo vào bụng. Nó đã no căng cả bụng, Yun đưa ly sữa trước mặt:
– Uống hết! – Yun nói
– no lắm rồi! – Nó nhăn mặt
– uống!
Nó đành cầm ly sữa uống, biết là không thể cãi lại tên đó mà! Khó khăn lắm nó mới có thể uống hết cái ly đó, đưa ly rỗng sang Yun:
– Nè! – Nó nói
– Em uống viên này vào! – Yun đưa cho nó 1 viên thuốc
Nó uống viên thuốc đó vào, Yun nhìn nó rồi lấy hộp sơ cứu ra:
– Những vết thương đó là sao? – Yun hỏi
– vết thương nào? – Nó giả ngơ
– Đừng nói dối nữa, mọi người ai cũng biết rồi. Vết bầm trên trán đang tố cáo em đó
Nó giật mình nghe Yun nói vậy, trong đầu bắt đầu suy nghĩ về những lí do khác nhau
– té thôi! – Nó nói
– Tôi không thích ai nói dối.
Yun ngồi lên giường, kéo cái chăn dày ra rồi đặt chân nó lên đùi và kéo ống quần cao lên. Các vết bầm tím, vết trầy xướt dần hiện ra sau lớp vải đó nhìn mà đau lòng. Sẽ tự hỏi làm sao nó có thể chịu được đến mức này? Đơn giản vì nó không có cảm giác! Yun lấy các dụng cụ sơ cứu ra rồi cẩn thận sát trùng cho nó.
– Mấy ngày rồi? – Yun vừa làm vừa nói
– Không nhớ! – Nó hờ hững
– Em muốn tôi quăng em xuống lầu không?
– ………..
– Em nhìn em đi, bộ dạng bây giờ khác gì bọn du côn bên ngoài, tay chân mặt mày đầy vết thương!
– …..
– Đã vậy sơ cứu chẳng giống ai, không băng gạc, không làm cho vết bầm bớt đi, em bị khùng hả? – Yun nói
– Nếu băng gạc thì không mặc quần dài được!
– Vậy nếu hôm nay không có chuyện này xảy ra em sẽ giấu đến chừng nào? Em định đến lúc chết ngoài đó rồi mới cho mọi người biết hả?
– …….
Nó biết Yun đang tức giận nhưng không chửi hay làm gì nó, với tính cách lì lợm và ngang ngược, Yun chưa băm nó ra thành trăm mảnh là cũng may rồi ==’!
– Là Nhân, đúng chứ? – Yun hỏi
– Tôi không biết
– Vậy là Nhân rồi! Có thể mấy đứa kia cũng biết được!
– Tôi đã nói không biết mà! Đừng tự đoán mò như vậy
Nó cãi lại, Yun đang băng gạc lại quay lại nhìn nó rồi làm tiếp chẳng nói gì. Tay chỉ dán băng keo cá nhân, chân thì có chỗ băng gạc lại nữa!
– May là chẳng gãy xương! – Yun nói
– Mai đi lúc mấy giờ? – Nó hỏi
– Lúc nào chẳng được, mà nghe nói ba mẹ em đi công tác rồi! – Yun nhìn nó
– Vậy à! – Nó cười buồn
– Em ngủ đi! Có cần tôi tắt đèn không? – Yun đứng lên
– Không cần, anh ở lại đây trông tôi đấy à? – Nó hỏi
– Ừ! Ban đầu là TA nhưng có vẻ nó mệt nên tôi thế! – Yun nói
Nó nằm xuống chẳng trả lời, cơn buồn ngủ ập tới khiến nó không tài nào nói được gì nữa. Dần dần chìm vào giấc ngủ say, trong căn phòng rộng lớn, chỉ có tiếng đánh máy nhanh của Yun! Trong thời gian ở đây, Yun đã không hoàn thành hết công việc ba mình giao nên giờ phải làm bù >