– Ba … Mẹ!
Ba mẹ nó đang nằm bên kia, cố gắng bước lại, ngồi xuống kế bên ba nó, khuôn mặt ông đầy vết bầm tím, đầu chảy máu! Nó lây ba mẹ nó:
– A ….. – Ba nó rên khẽ
– Ba ơi ba! – Nó nói
– Như hả con? – Ba nó nói
– Con nè! – Nó nó
Ba nó ngồi dậy, nó quay sang mẹ nó, bà cũng như ba nó, bị hành hạ nhiều! Nó cảm giác bất an dâng trào:
– Sao ba mẹ lại ở đây?
– Chúng ta đang ra phía ngoài đợi con thì bị một đám người tới bắt đi! – Mẹ nó nói
– ba mẹ không sao chứ?
– Ta ổn!
– Phải làm sao đây? – Nó lo lắng
– Như, đến mức này thì ta đành phải nói cho con nghe chuyện này thật bình tĩnh nhé con! – Mẹ nó nói
– Chuyện gì vậy? – Nó hỏi
– Ta và mẹ con không phải ba mẹ ruột của con – Ba nó nói
Như sét vừa đánh ngang tai, nó đờ người ra, nó nghe nhầm đúng không? Không phải ba mẹ ruột là sao?
– Ba nói giỡn gì vậy?
– Không, ta không giỡn! Con không phải con chúng ta! – Ba nó nói
– KHÔNG, KHÔNG PHẢI!
Nó đứng lên thét gào, nước mắt tuôn ra không ngừng, chuyện gì thế này? Họ đang nói gì thế? Điên hết rồi! Nó đi lùi ra phía sau, lắc đầu phủ nhận:
– Không phải!
– Như, con bình tĩnh!
– Nếu không phải thì ai? Ai là ba mẹ ruột?
– Ba mẹ ruột con chính là ….
Chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa gỗ bị mở tung ra, nó quay lại, Nhân đang đứng đó cùng với một đám người khác. Nó đứng lại nhìn Nhân:
– Mày làm cái trò gì vậy hả? – Nó gằn giọng
– Không! Đâu phải! – Nhân nhún vai
– Đồ con khốn!
– tới giờ còn mạnh miệng được, tụi bây đâu, lên đập cho nó biết điều coi! – Nhân ra lệnh
Một đám người bước tới gần nó, với tình trạng hiện giờ thì chống cự là không thể! Nó bị cột 2 tay 2 chân vào 4 cộng dây xích và treo lơ lửng lên trên không. Những cây roi đầy gai vụt lên thân thể nó, nhờ căn bệnh chết tiệt kia mà nó không biết đâu là gì. Khuôn mặt vô hồn, những vết rách trên da thịt ứa đầy máu! Một đám người khác bước tới và đánh đập ba mẹ nó:
– DỪNG LẠI, ĐỪNG ĐÁNH HỌ! – Nó hét lên
– Haha, tao sẽ cho gia đình mày chết cùng nhau! Đừng sợ! – Nhân cười đểu
– A … A. A.A – Tiếng hét đau đớn
– TAO XIN MÀY, ĐỪNG HÀNH HẠ HỌ!
Nước mắt đầm đìa, nó bất lực nhìn gia đình mình bị đánh đập một cách dã man, nó nhớ lại cảnh của bông gòn. Không được để họ thành như vậy, nó không muốn mất một ai nữa! Tiếng roi da vụt trong gió, tiếng hét đầy đau thương.
– Dừng lại! – Nhân ra lệnh
Nó được thả xuống sàn, cố gắng lết lại phía ba mẹ nó, họ bị hành hạ tới mức gần chết!
– Mày đi trước! – Nhân chỉa súng vào nó
Nó nhìn Nhân, đây là người mà nó tha thứ! Giờ quay lại trả thù, thật nực cười! Nước mắt đau thương chảy dài, cũng được thôi. Chết là hết, không còn đau khổ, không còn nước mắt, không còn những ngày tháng lạm dụng những bài tập luyện khó khăn để quên đi vết thương lòng chưa lành …
– * ĐOÀNG *
Tiếng súng vang lên, nó tưởng mình sẽ nhận viên đạn đó nhưng không phải. Sững sờ, trước mắt nó là ba nó đã bị viên đạn bạc bắn vào đầu. Ông đã đỡ giúp nó viên đạn, máu tuôn ra
– Ba … Ba ơi, trả lời con đi! Ba tỉnh dậy đi, con xin lỗi ba, ba ơi!
– Ông già chết tiệt! Cũng được thôi, dù gì cũng đi mà!
Nhân nhếch mép nhìn nó, nước mắt đầm đìa ôm chặt lấy người ba đã chết của mình, nó tuyệt vọng, ba nó đã chết trước mắt nó, ba nó chết vì nó! Tại sao lại là nó? Tại sao mọi chuyện cứ đổ dồn về nó? Nước mắt hoà lẫn với máu tươi đang dần đông lại, thật thảm thương, cứ như một bộ phim kinh dị, không hồi kết ….
– Khóc lóc đủ rồi, thế nào cảm giác mất người thân? – Nhân mỉa mai
– Tại sao mày lại làm vậy? Mình tao chưa đủ sao? Tại sao chứ? – Nó hét gào lên
– Tại sao? Mày anh trai mày và đám người giết người không màn suy nghĩ sẽ tha cho tao dễ dàng như thế sao? Ba má tao, vậy họ có tội không? Mày trả lời đi?
– Ba …. Má mày? – Nó sững sờ
– Ba má tao, đúng ba má tao! Chết không kịp ngáp, họ có tội sao? Không, không hề! Vậy thì ba mẹ mày cũng thế!
Nó như người mất hồn, đứng dậy mặt đối mặt với Nhân, thì ra ba mẹ Nhân cũng mất! Nhân thay đổi hoàn toàn, một cô gái độc ác, không còn ngây thơ như trước! Đây là quy luật của thế giới ngầm sao?
– Mọi thứ đang dần thay đổi, kể cả con người, tao và mày tay đã nhuốm đầy máu ở tuổi đời quá trẻ vậy nên! Học cách tàn nhẫn, mày thương hại người khác, không ai thương hại mày cả! Đây là bài học cho mày, giết hoặc bị giết, quy luật của thế giới ngầm.
Sau câu nói đó, Nhân đạp mạnh vào bụng khiến nó té mạnh xuống sàn, hơi thở hổn hển cố gắng ngồi dậy. Miệng nó ứa một dòng máu tươi, hôm nay nó thê thảm thật!
– Cột nó vào ghế!
Nghe lệnh của Nhân, đám người đó dùng dây thừng cột nó vào ghế, nó nhìn theo từng hành động của Nhân! Lúc này Nhân bước về phía mẹ nó, súng chỉa thẳng ngay thái dương của bà:
– Đừng …. Đừng – Nó lắc đầu
– Như …. Chiếc hộp dưới sàn ….. Căn nhà cũ …… Hãy sống tốt … Hãy tha thứ cho ta
– * ĐOÀNG *
– KHÔNGGGGGGGGGGG!
Tiếng thét thảm thương của nó vang lên, bà đã ngã xuống sàn kèm theo dòng máu tươi tuôn ra, đã chết! Nước mắt đầm đìa, nó còn lại gì? Gia đình duy nhất nó gìn giữ, từng thề với lòng sẽ bảo vệ họ đã chết! Chết vì nó, chết vì cái quy luật của thế giới ngầm kinh tởm kia! Trước mắt nó, hai cái xác thấm đẫm máu, khuôn mặt cả hai đều yên bình.
– Sao hả? Đau lòng chứ?
– Hahahahaha! Tại sao lại để con ở đây chứ? Sao lại bỏ con một mình ở thế giới kinh tởm này? Thật kinh tởm, giả tạo, các người thật giả tạo! Sao lại bỏ tôi đi chứ, sao lại chết? Sao lại là tôi?
Giọng cười man rợ vang lên, nó cười để quên đi nỗi mất mát người thân, hôm nay nó sẽ cười thật to. Nhân nhìn nó ngạc nhiên, nó bị điên sao? Cười trong nước mắt, lòng đau nhưng môi cười! Những câu hỏi tự đặt ra, ai là người giải đáp cho nó? Ai sẽ trả lời cho nó? Không ai cả …
– Thưa thủ lĩnh, đã đem tới!
Một người đàn ông khác đứng ngoài cửa, nó đưa mắt sang nhìn và sự thật không thể tin được, Quỳnh đang đứng đó với thân thể bầm dập!
– Đưa nó vào đây xong rồi ra ngoài! Chúng ta về kho lấy loại thuốc mới sẵn thử nghiệm!
Nhân vừa nói vừa bước ra bên ngoài, Quỳnh bị đẩy vào trong một cách thô bạo, cánh cửa bị khoá lại! Quỳnh sợ hãi nhìn xung quanh và dừng lại ở 2 xác chết đầy máu nằm dưới sàn:
– Quỳnh, bĩnh tĩnh! – Nó lên tiếng
– Như …. Là như? – Quỳnh run sợ
– Là tao! – Nó nói
Quỳnh chạy lại kế bên nó, đôi tay run run cố gắng mở trói, nước mắt chảy dài. Đỡ nó dựa vào vách gỗ, Quỳnh vừa khóc vừa ân cần lo lắng cho nó:
– Sao mày lại ở đây? – Nó hỏi
– Họ … Tới bắt tao! – Quỳnh khóc
– Không sao! Ổn cả rồi! Tao không để họ làm gì mày đâu! Tuyệt đối không!
Nó ôm chặt Quỳnh, khóc oà ướt đẫm vai áo của nó, Quỳnh đang cực kì sợ hãi. Nó cũng sợ nhưng ít nhất nó không còn gì cả, Quỳnh vẫn còn gia đình và bạn bè, quan trọng hơn Quỳnh là người hắn cần! Nhiêu đó cũng đủ để nó bảo vệ Quỳnh, dù chết đi, nó vẫn yên lòng khi hắn còn có Quỳnh.
– Mày không sao chứ? – Quỳnh rời khỏi vòng tay nó
– Còn nói được là vẫn ổn! – Nó nói
– Giờ phải làm sao? Ở đây hình như là rừng cao su! – Quỳnh lo lắng
Nó suy nghĩ một chút rồi cầm sợi dây chuyền lên, may mắn là nó vẫn chưa quên về việc này!
– Như đây! Hiện tại em đang bị nhốt ở một căn nhà gỗ và có thể đây là rừng cao su! Em đang ở cùng với Quỳnh, đưa người đến đi! Kẻ chủ mưu là Nhân! Nhắc lại, chủ mưu là Nhân!
Nó nói vào sợi dây chuyền, tai nghe vẫn không có tín hiệu hồi âm, có lẽ đã mất liên lạc! Bỗng nó cảm thấy tim đau nhói lên, tim ôm chặt lấy ngực trái, không thể được, nếu nó lên cơn thì sẽ thật khủng khiếp! Khuôn mặt trắng bệch không chút máu, móng tay, chân tím lại!
– Như như! Mày không sao chứ? – Quỳnh hốt hoảng
– Hủ thuốc, trong …., túi
Liền lục trong túi nó, hủ thuốc dự phòng Yun đưa cho nó! Quỳnh mở ra và lỡ tay làm đổ hết thuốc trên sàn, nó không suy nghĩ nhiều liền chụp lấy khoảng 2-3 viên bỏ vào miệng! Thuốc phát huy tác dụng và nó đã uống nhiều hơn lời Yun dặn, cả cơ thể bắt đầu phản ứng lại! Cơn đau thấu xương, não nó muốn vỡ tung ra, hơi thở nhanh dần!
– Như, không sao chứ?
Nhắm nghiền mắt lại, đầu óc nó trống rỗng! Kéo dài như thế đến tận 5 phút sau, nó trở lại bình thường, như một cơn ác mộng. Điều kì lạ là sau cơn đau không thể diễn tả thì nó cảm thấy cơ thể trở lại như cũ, thể lực phục hồi!
– Tao ổn rồi! – Nó nói
– Giờ phải làm sao?
– Bọn chúng có lẽ sắp quay lại rồi, yên tâm đi! Tao bảo vệ mày!
– Tại sao mày làm vậy? Chẳng phải mày cũng bị thương sao?
Nó nhìn Quỳnh, phải trả lời thế nào đây? Nó giờ đây rối lắm, nhìn sang ba mẹ nó. Họ đã chết, gia đình duy nhất của nó không còn! Nó không còn gì để mất …
– Đừng hỏi gì cả, hãy nghe tao, một lần! Mày còn nhiều thứ, tao không còn gì để mất! Vì vậy hãy nghe tao!
– Tao xin lỗi mày!
– Tao sẽ không tha lỗi cho mày đâu! Trừ khi mày bên người đó, quan tâm, chăm sóc và hãy làm người đó cười! Đó là những thứ để mày chuộc lỗi với tao!
Nó mỉm cười, Nó sẽ bảo vệ Quỳnh, bằng mọi giá! Lúc này cánh cửa mở toang ra, Nhân cùng đám người lúc nãy bước vào, nó nhìn xung quanh, có khoảng 15 tên!
– Thử trò vui nhé! – Nhân cười đểu
– Đồ con khốn! – Quỳnh nói
– Đánh con đó! – Nhân chỉ Quỳnh
Đám người kia hùng hổ bước lại phía Quỳnh, nó kéo Quỳnh ra phía sau che chắn!
– Bảo vệ sao? Mày không đủ sức đâu! – một tên nói
Tên đó bước tới kết quả là bị nó đá vào bụng, nhanh nhẹn cướp súng từ lưng quần!
– * ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG *
Tiếng súng liên tục vang lên, từng tên ngã gục trên sàn gỗ, bách phát bách trúng. Không chần chừ, không e dè, không sợ hãi, nó bắn liên tục khiến Nhân và đám còn lại hoảng hốt! 6 tên đã chết vì đạn ghim thẳng vào trán, không lệch một tí nào!
– Hay lắm! Đa tài, đúng là em gái của Đại Ma Vương! – Nhân cười khinh bỉ
– Im đi con khốn! – Nó nói
– Bảo vệ nhau sao? Thật cao thượng, ba mẹ mình còn không bảo vệ được, huống chi con nhỏ đó? – Nhân mỉa mai
– Ngậm mồm mày vào đi! – Nó nói
Mắt tím một lần nữa sáng lên, mái tóc bạch kim kia dính đầy máu, khuôn mặt vô hồn kia lấm lem vết máu khô. Nó không bao giờ tha thứ cho Nhân, tuyệt đối không! Quỳnh run rẩy, nước mắt rơi lã chã trên mặt, xác chết nằm trên sàn nhà nhuốm đầy máu. Bấu chặt vào áo nó, Quỳnh sợ, thật sự rất sợ!
– Hôm nay, dù có chết cũng phải giết được mày! – Nhân nói
– Vậy thì đi chung thôi! – Nó nhếch mép
– Như … Đừng làm vậy! – Quỳnh khóc
Quỳnh níu áo nó tỏ ý không để cho nó làm vậy, khung cảnh khiến người khác chạnh lòng! Hai người con gái, tuổi đời chưa tròn 18 chỉ mới 14, chưa đi hết nửa chặng đường của cuộc sống nhưng đã trải qua nhiều hơn người khác. Bàn tay đã nhuốm máu, tâm hồn cũng đã bị đục khoét bởi những vết thương do người ngoài tạo ra! Nhưng ở đâu đó trong nó vẫn còn thứ gọi là thương cảm còn Nhân thì chỉ còn thù hận.
– Trước khi cho mày đi theo ba mẹ mày, nói nguyện vọng cuối đi! – Nhân nói
– Tha cho Quỳnh! – Nó nói
– Mày nói vậy thì tao phải giết nó rồi! Xử con kia! – Nhân nhếch mép
Những người còn lại rút súng nhắm thẳng vào Quỳnh đang núp sâu nó, nó vẫn che chở cho Quỳnh dù có đánh đổi cả mạng sống! Quỳnh run rẩy, cảm giác hoảng sợ bao trùm ….
– Mày đánh đổi cả mạng mình để bảo vệ cho con đó? – Nhân nhếch mép
– Tao đánh đổi cả mạng mình để bảo vệ người có thể làm hắn cười!
– * ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG *