– Bị sao vậy? – Anh hỏi
– Anh ta dặn em không được nói anh ta bị đau dạ dày!
Pin cười lộ ra hàm răng trắng, bên trong phòng vọng ra tiếng của Yun:
– Cẩn thận cái đầu của cậu đi!
Pin che miệng lại cười không ngớt, anh và Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm. Ngọc suy nghĩ một hồi rồi mới hỏi:
– Mà sao tự nhiên bị đau dạ dày? Trước giờ có thấy anh ta bị gì đâu?
– Không ăn mấy ngày liền đã thế mà còn uống rượu bia vào không bị mới lạ!
Pin giải thích kèm theo tiếng thở dài sau đó cũng đi về phòng thí nghiệm, anh và Ngọc cũng không làm phiền Yun mà trở về làm việc tiếp…
Đến chiều tối, hắn mới từ trong phòng đi ra sắc mặt khó chịu không ai dám lại gần. Ngồi vào phòng làm việc, hắn chăm chú đọc tài liệu mà Mạnh Cường đã gửi sang. Lúc này, anh vừa đẩy cửa bước vào vừa nghe điện thoại:
– Các người muốn gì?
-…..
– Được rồi, tôi sẽ đến đó ngay!
Hắn ngước lên nhìn đồng thời anh ném tập tài liệu lên bàn làm việc:
– Mày định vị lại vị trí của Bạch Vĩ An đi rồi gửi gấp cho tao!
Không cho hắn cơ hội đồng ý anh lập tức bỏ đi. Một lúc sau, Ken cùng Ngọc đến bệnh viện lớn nhất trong thành phố..
– Rốt cuộc ông muốn nói gì?
Anh ngồi đối diện một bác sĩ bình tĩnh nói. Ông bác sĩ nhìn Ngọc rồi nhìn anh, nuốt nước bọt rồi nói:
– Chúng tôi đang cần nhóm máu AB Rh âm tính, hiện tại nhóm máu này đặc biệt khan hiếm..
– Ông muốn Bạch Minh Phong hiến máu?
Ngọc cắt lời ông ta, đi thẳng vào vấn đề. Ông ta nhìn Ngọc một cái rồi gật đầu, nói:
– Mong thiếu gia đồng ý!
– Ông muốn lấy máu của tôi? Đang mơ ngủ sao?! – Anh nhíu mày
– Tôi thật sự không dám, nhưng nếu thiếu gia quan tâm đến tính mạng Bạch Vĩ An thì chắc hẳn sẽ đồng ý chứ?
Anh đanh mặt lại, nhìn ông ta rồi nghiêm giọng nói:
– Đã đến đây?
– Khoảng một tuần trước, đã đến đây nhưng..
Ông ta ngập ngừng, dè chừng sắc mặt lạnh băng của Ken. Ngọc gấp gáp, gằn giọng liếc ông ta:
– Nhưng gì?!
– Việc này thiếu gia có thể tự mình tìm hiểu, tôi sẽ đợi cậu!
Bác sĩ đẩy về phía anh một cái USB, vẻ mặt thoáng chút sợ hãi khiến hàng lông mày anh càng dính chặt lại hơn.
– Đi thôi!
Anh cầm USB rồi bỏ đi, khuôn mặt bình tĩnh đến mức khiến người khác hoảng sợ. Vừa về đến bang anh liền vào phòng làm việc, Yun cũng bước vào cầm theo tập tài liệu đặt trên bàn nói:
– Khoảng một tuần trước, vị trí của Bạch Vĩ An không chỉ có ở đây mà còn có ở Thuỵ Điển, Mỹ và Anh!
– Tại sao lại không báo cáo? – Anh nhìn hắn
– Tài liệu đã có đủ, tại sao mày không xem kĩ mà hỏi lại tao?
Anh thở hắt ra một cái, cầm tài liệu lên xem rồi nhíu mày theo từng dòng chữ. Lúc này Mạnh Cường bước vào đem theo một cái hộp lớn được bao bọc khá kĩ lưỡng. Mạnh Cường đặt cái hộp lên bàn Ken, thu hút sự chú ý của Ngọc, Yun và Ken.
– Dãy hành lang ở phía Bắc, camera thu được một số hình ảnh đặc biệt. Ngoài ra ở đó còn phát hiện ra một số thứ!
Mạnh Cường mở nắp hộp, bên trong là một đĩa CD, một cái áo vest và một cái điện thoại. Yun quan sát mọi thứ, ánh mắt dừng lại ở cái áo vest, đó là áo của Yun. Áo vest vài chỗ có màu đậm hơn nhất là ở bả vai, quan trọng nhất là còn nồng nặc mùi máu tanh. Hắn cầm cái áo lên, trong tim loé lên một tia hi vọng nho nhỏ..
– Cái áo đó chẳng phải là của Yun sao?
Ngọc ngạc nhiên hỏi, đêm đó cô cũng thấy hắn mặc cái áo này sau đó khoác lên người nó. Lúc này, mọi việc dường như đã dần sáng tỏ hơn..
– Không sai, điện thoại này cũng là của Như. Chúng tôi đã phát hiện những thứ này ở dãy hành lang phía Bắc, nơi cách xa sảnh chính!
Mạnh Cường nói, khuôn mặt đã tươi tỉnh hơn. Ken cầm lấy điện thoại xoay xoay rồi nói:
– Mọi việc dần trở nên thú vị rồi nhỉ… Ngọc, mở cái đĩa lên!
Ánh mắt mọi người tập trung lên Ken, Ngọc lấy chiếc đĩa CD rồi bật lên. Trên màn hình TV lớn giữa phòng, hình ảnh hiện lên khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên..
Một chàng trai mặc bộ comple màu đỏ, từng bước chân toả ra uy quyền trên hành lang. Điều đặc biệt khiến người ta phải chú ý, người đó dùng một cái túi vải màu đen trùm lên phần đầu vì thế không để lộ khuôn mặt, mái tóc hay gì cả..
– Chẳng phải là Bạch Vĩ An sao?!
Ngọc ngạc nhiên, tròn xoe mắt nói. Mạnh Cường chỉ cười lạnh một cái rồi nói:
– Cứ cho là vậy
– Đây là tất cả sao?! – Hắn hỏi
– Ừ, toàn bộ dữ liệu đã bị xoá. Đây là hình ảnh duy nhất mà chúng ta có thể hồi phục lại được. Đối phương rất tinh ranh, ngay khi cảnh sát kiểm tra camera thì đã có một loại virut xâm nhập, xoá toàn bộ dữ liệu vào tối hôm đó!
Mạnh Cường giải thích, đây chính là những thứ còn sót lại sau đêm ngọn lửa tung hoành. Không khó khăn lắm để qua mắt bọn cảnh sát nên Mạnh Cường đã đem được những thứ quan trọng này về đây.
– Ngọc, mở cái USB lên!
Anh nhìn chăm chăm vào màn hình rồi nói, giọng trầm xuống một tông. Ngọc nhanh chóng làm theo, trên TV chiếu ra một đoạn được thu từ camera của bệnh viện.
Trên giường bệnh, các bác sĩ đang bình tĩnh xoay quanh để cấp cứu cho người nằm bên trên. Cái giường bệnh trắng xoá giờ đây lấm lem màu máu, người nằm trên giường đang thở oxy tưởng chừng sắp rời đi. Tiếng la hét của bác sĩ lẫn y tá khiến cho phòng cấp cứu trở nên hỗn loạn.
Bỗng màn hình hiện lên một hình ảnh khác, lại là chàng trai mặc bộ comple màu đỏ nhưng không còn che mặt nữa. Bạch Vĩ An hiên ngang ngồi trước trước camera nở nụ cười khinh bỉ, nói:
– Biết phải làm gì rồi chứ? Em nghĩ anh đủ thông minh để hiểu mà, đúng không Bạch Minh Phong?!
Sau câu nói, màn hình vụt tắt chỉ còn một màu đen. Ken ngồi ở bàn làm việc mặt tối sầm lại, không ngờ Bạch Vĩ An lại có gan lớn đến như vậy!
Không đợi thêm phút giây nào nữa, anh lập tức đến bệnh viện. Vị bác sĩ vẫn ngồi ở đó, thấy anh liền lấy máu. Anh nhìn ông ta rồi hỏi:
– Tụi nó đâu rồi?
– Tiểu thư đã rơi vào trạng thái chết lâm sàng, vẫn còn thiếu nhiều máu. Bạch Vĩ An đêm đó đã bị lấy rất nhiều máu đến mức không thể lấy thêm được. Sau khi biết tiểu thư đã chết lâm sàng, Vĩ An thiếu gia liền nổi giận rồi đem tiểu thư đi mặc cho chúng tôi có khuyên ngăn cỡ nào!
Ông bác sĩ kể lại, mặt anh cũng biến sắc theo đó. Chết lâm sàng sao?
– Vậy thằng nhóc đó đã đi đâu? – Anh hỏi
– Cái này chúng tôi thật sự không biết! Đêm đó chúng tôi phẫu thuật đến rạng sáng, một lát sau Bạch Vĩ An đã đưa tiểu thư đi bằng xe riêng. Lúc đó tiểu thư vẫn còn thở oxy và tiếp tục truyền máu. Nếu như không tiếp tục truyền máu, e là tính mạng cũng không giữ được! – Ông ta giải thích
– Tại sao ông không báo với tôi?
– Tôi rất muốn nhưng Bạch Vĩ An nói nếu như thiếu gia biết thì cậu ta sẽ lấy mạng của Bạch Hạ Băng!
Anh nghiến chặt răng, thằng nhóc này không biết trời cao đất dày là gì mà!
– Vậy là con bé vẫn còn sống? – Anh hỏi
– Điều này…vì đã chết lâm sàng, tạm thời có thể coi là còn sống. Nhưng nếu không được chăm sóc kĩ lưỡng, không đủ máu thì lập tức tim sẽ ngừng đập!
– Ông đưa máu cho Vĩ An bằng cách nào?
– Vĩ An thiếu gia nói sẽ có người đến lấy!
– Một lát nữa sẽ có người đến hiến máu, ông chuẩn bị đi!
Nói rồi anh lập tức ra ngoài, liên lạc với Ngọc để tìm những người có nhóm máu giống anh và nó để hiến máu. Trong lòng ai cũng hỗn loạn, một là vì biết được nó còn sống, hai là nó đang trên bờ vực cái chết!
Cuối ngày, mọi người tập trung lại để mở ra một cuộc họp.
– Những người đã hiến máu thì cứ chi phiếu! – Key nói
– Được! – Ngọc gật đầu
– Chúng ta tóm gọn lại mọi sự việc: Đầu tiên, Bạch Vĩ An đã cứu được Như ra khỏi đám cháy ; Thứ hai, Như lại một lần nữa rơi vào nguy hiểm, chết lâm sàng ; Thứ ba, ngày mai người của Vĩ An sẽ đến để lấy máu ; Thứ tư, chúng ta cần phải tìm được vị trí của Vĩ An.
Cen trình bày, mọi người đều trong trạng thái nghiêm túc.
– Ngày mai, chúng ta phải mai phục tên đó! – Kai tức giận
– Không được! Như đang cần máu, không thể để lỡ việc được! – Tuấn Anh bác bỏ
– Đúng vậy, hiện tại chúng ta không được manh động. Bạch Vĩ An không phải tầm thường, nếu nó đã cả gan dám yêu cầu như thế thì chắc chắn đã có sự chuẩn bị từ trước. Việc bây giờ chúng ta cần làm chính là xác định vị trí của nó rồi bắt tại chỗ. – Kino nói
– Nhưng tại sao tên đó lại biết Như đang gặp nguy hiểm, lại còn xuất hiện rất đúng lúc nữa? – Ngọc hỏi
– Không cần nghi ngờ nữa, chắc chắn Như đã liên lạc với Vĩ An từ trước, cả hai đã lên kế hoạch hoặc chỉ một mình Vĩ An đã lên kế hoạch. Việc Như bị thương nặng nằm ngoài dự tính của Vĩ An khiến hắn xém tí nữa là không thể trở tay! – Key nói
– Vậy thì chỉ cần những thứ công nghệ thông tin xung quanh Như là được! – Kai gật gù
– Bây giờ chúng ta chia ra, có 3 việc cần làm! Một là đến bệnh viện âm thầm theo dõi. Hai là đến sân bay kiểm tra tất cả các chuyến bay tư nhân. Ba là tìm những cuộc gọi, tin nhắn, email của Như!
Anh lập tức nói, khuôn mặt nghiêm nghị. Ken vừa tức giận vừa lo, đâu ai ngờ mọi việc lại xoay chuyển như thế này!
Mọi việc được chia đều ra, lúc này trong phòng họp chỉ còn lại Kai và Yun. Lúc nãy Yun đã về biệt thự, phá khoá vào phòng nó và phát hiện được laptop. Hiện giờ cả hai đang cố gắng xâm nhập vào hệ thống!
– Được rồi!
Kai mừng rỡ, màn hình hiện ra trang chủ. Bỗng lúc này có một cuộc gọi video tới, hắn nhíu mày nhìn, Kai lập tức nói:
– Làm thế nào đây?
– Chấp nhận đi!
Yun nói, Kai bấm vào chỗ chấp nhận kết nối..
– Công suất làm việc của mấy người chậm chạp quá đấy..
(Còn tiếp)