Đứng trước cánh cửa cũ kĩ, Yun đưa tay lên gõ cửa. Nó đang ngồi khóc thì nghe tiếng gõ cửa liền hoảng sợ. Đã tối lại còn mưa, là ai đến gõ cửa. Nó đi vào nhà bếp lấy con dao thái đã cũ và đi lại phía cánh cửa.
– Ai đó? – Giọng nó hơi run
– AISSSS! EM CÓ MỞ CỬA RA KH HẢ? ĐỒ CON NHÓC LÌ LỢM! – Yun đứng bên ngoài hét lên
Nó nghe thấy giọng Yun liền giật mình, anh ta đến đây làm gì chứ. Nó định làm như không biết đi vào trong thì
– NẾU EM KHÔNG MUỐN TÔI ĐỐT CĂN NHÀ NÀY CÙNG EM THÌ MỞ CỬA ĐI – Yun la lên
Nghe xong nó liền mở cửa, Yun đứng trước mặt nó, toàn thân ướt sũng như con mèo mắc mưa. Nó đứng khựng lại, Yun vì nó mắc mưa để đi tìm sao? Nước mắt bỗng trào ra, nó nhìn Yun, từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nó!
– Đừng khóc! – Yun xoa đầu nó
Nó lại càng khóc lớn hơn:v, nếu như bình thường thì Yun đã chửi nó rồi, nhưng giờ mà chửi thì chỉ có làm rối thêm!
– đi vào trong, ngoài này lạnh không tốt! Yun đẩy nó vào trong nhà
Yun bước vào phòng khách rồi lấy điện thoại ra, dính nước nên hư rồi:))! Yun thở dài rồi quăng lên bàn, quay sang thấy nó đang ngồi co ro 1 góc. Khuôn mặt sợ hãi hiện rõ ra, Yun nhìu mày nhìn nó rồi nhìn xung quanh thấy điện thoại của nó! Yun cầm rồi mở lên, hàng trăm tin nhắn và cuộc gọi nhỡ!
– Sao em không bắt máy? – Yun nhìn nó
– * lắc đầu *
– Em ổn chứ? – Yun hỏi
– * lắc đầu *
Yun thật sự nhức đầu với con nhóc này:v, yun bấm số của Ken.
– Em đang ở đâu v? – Vừa mở máy lên Ken hỏi ngay lập tức
– Về rồi, lẹ đi! – Yun nói rồi cúp máy
Yun còn phải gọi cho Key nữa == ‘!
– Em đang ở đâu v? – Y chang Ken =)))
– Tìm được rồi, đi về đi! – Yun nói rồi cúp máy
Nếu không thông báo thì chắc 2 tên đó cho nổ banh cái thành phố quá! Yun nhìn sang nó, nó cứ ngồi như thế chẳng nói gì!
– Đi về nào! – Yun nói
– Họ bỏ rơi em, chỉ còn một mình – Nó nói
– Không ai bỏ rơi em cả! – Yun đứng trước mặt nó
– Anh nói dối! – Nó hét lên
– Sao cũng được! Giờ thì về thôi – Yun nói
– Không về! Họ bỏ rơi tôi, họ không cần tôi, tất cả các người đều là lũ nói dối! BIẾN ĐI! – Nó đứng dậy hét
– Cho dù họ có bỏ rơi em, Tôi sẽ bảo vệ em! – Yun nhìn nó
– Rồi anh cũng sẽ bỏ rơi tôi như họ! Các người thật tức cười – Nó nói trong nước mắt
– Nín! Tôi sẽ bảo vệ em vì em thiếu nợ tôi. Nếu em có chết, người giết em sẽ là tôi! – Yun đưa tay lau nước mắt trên mặt nó
Nó khựng người lại, nhìn Yun! Bàn tay lạnh lẽo đi dưới mưa gần 2 tiếng để tìm nó, nó cảm nhận được thân nhiệt qua bàn tay của Yun, rất thấp.
– Về cùng tôi, không ai bỏ rơi em cả! Mọi người đều bên em! – Yun nói
– Anh chắc không? – Nó sợ sệt
– Đi cùng tôi! Nếu không tin họ, em tin tôi chứ? – Yun nhìn nó
– Tôi tin Anh! – Nó ôm lấy Yun
Nó ôm lấy Yun như sợ Yun bỏ đi. Yun đặt tay trên đầu nó
– Đi nào! Ở đây lâu không tốt! – Yun nói
– Ừ! – Nó buông Yun ra
Yun định bước đi thì bị nó kéo lại
– Sao vậy? – Yun nhìn nó
– Thay đi! – Nó đưa 1 túi giấy cho Yun
Yun cầm lấy rồi nhìn vào, là áo len! Nó định mai tặng nhưng nếu mặc đồ ướt như thế thì bệnh mất!
– Cho tôi? – Yun hỏi
– Anh thay đi! – Nó nói
Yun cười rồi đi ra phía sau thay áo len nó đưa vào, thật sự ấm hơn nhiều. Yun bước ra, nó quay lại nhìn xem có hợp không. Quả nhiên, trai đẹp mặc gì cũng đẹp:v!
– Cảm ơn em!!- Yun nhìn nó
– Đi …. Đi thôi! – nó cầm mấy túi đồ còn lại chạy ra ngoài!