– Tên đó quen quen? – Nó nói
– Tên đó là Bi, em trai của Ken, lần trước gặp rồi đó! – Ngọc cười
– À~~~~~! Méo nhớ!! – Nó thản nhiên
Bi bước tới chỗ tụi nó, khuôn mặt baby dễ thương xuất hiện nụ cười tươi tắn trên môi:
– Chào! – Bi nói
– Mày làm gì chạy như điên vào đây thế? – Pin hỏi
– Tao kiếm Anh 2! – Bi cười
– Anh Ken xuống sảnh chính rồi! – Pin nói
Bi quay sang nhìn nó, nhíu mày ngạc nhiên, đây là con bé hôm bữa mới gặp sao? Ngọc cùng TA bật cười khi thấy vẻ mặt của Bi:
– Anh Bi! Không cần ngạc nhiên thế đâu! – Ngọc cười
– Đúng đấy! – TA nói
Lúc này TA mới chợt nhớ ra, đưa tay vào túi quần lấy ra 1 vật rất nhỏ rồi nhét vào tai nó! Nó khẽ giật mình quay sang nhìn TA:
– Vừa nhét gì vào vậy? – Nó nhíu mày
– Tai nghe thôi! Mỗi người đều có cả, sợi dây chuyền hình thánh giá lần trước đưa cho mày là bộ truyền tin! – TA cười
– Tai nghe? – Nó ngạc nhiên
– Một lát nữa, hãy làm theo nhóm! – Ngọc nói
– Con nhóc này là trong Black á? – Bi ngạc nhiên
– Đúng vậy! Giống như anh, không ai biết điều này! – TA giải thích
– Nhờ mày chăm sóc con bé này giùm! Đi thôi! – Pin nói
Bi chưa kịp trả lời thì 3 người kia đã đi mất, chỉ còn lại nó với Bi! Nó đứng dậy phủi chiếc đầm màu trắng, loạng choạng bước đi trên đôi giày búp bê. Bi nhìn bộ dạng nó khẽ bật cười:
– Này, em sẽ té đó! – Bi cười
– Kệ tôi! Không mượn anh quan tâm! – Nó nói
Bi cười bước tới kế bên nó, ngước lên nhìn Bi:
– Anh muốn gì? – Nó khó chịu
– Nhóc, em giận nhây nhỡ! Khoác tay đi, tôi sẽ đi cùng em! – Bi cười
– Không thích! – Nó lè lưỡi
– Nhưng tôi thích! Đi nào! – Bi để tay nó khoác vào tay mình
Nó thở dài, khoác tay Bi bước ra bên ngoài, dù gì thì nó cũng phải đi một mình nếu không có tên này, vậy thì đi với tên này có phải tốt hơn không ==! 2 đứa nó đi đến đâu là thu hút sự chú ý đến đó, trai tài gái sắc, cô gái đẹp như búp bê, chàng trai như tạc tượng và màu mắt của 2 đứa nó hiện lên sự quyền lực, ma mị. Lúc này tụi nó chạm mặt mọi người cùng với các vị phụ huynh, bước tới nó cuối đầu:
– Con chào mọi người! Xin lỗi vì đã làm phiền! – Nó lễ phép
– Con bé này, không cần lễ phép như vậy đâu! Đều là người nhà cả mà! – Mẹ TA cười
– Hôm nay con trông xinh lắm! – Ba Cen nói
– Đúng vậy! Như búp bê vậy! – Mẹ Key cười
– Con bé rất đẹp! Thật là giống ….. – Ba Ken ngưng lại
Nó nhíu mày khi câu nói của Ba Ken bị ngưng lại, giống sao? Giống ai mới được chứ! Mọi người đều thoáng giật mình khi ba Ken nói câu đó nhưng ngưng lại kịp thời, Ngọc nhìn sang nét mặt nó, nó nhìn ba Ken suy nghĩ điều gì đó!
– Thôi nào mọi người! Mà tại sao 2 đứa lại đi chung với nhau, lại còn khoác tay tình tứ nữa chứ! – Ba Key chuyển chủ đề
– À dạ tại con nhóc này cứ đòi theo con nên mới đi chung! – Bi hớn hở
– Dạ không phải không phải! Mọi người đừng nghe lời anh ta! – Nó bỏ tay Bi ra
– Hahahahaha! – Mọi người cười thành tiếng
Nó lườm tên đứng kế bên mình, chẳng phải hắn kêu nó đi cùng sao >
– Nhóc con! Em ổn rồi chứ? – Anh ân cần
– Dạ! Em ổn rồi 2, xin lỗi vì làm 2 lo lắng! – Nó quay sang anh
– Không sao! Lỗi của 2! Em ổn là tốt rồi! – Anh cười
– Nhóc con! Ổn chứ? – Key bước rới
– Ổn rồi! – Nó cười
– đương nhiên là phải ổn rồi! Nghe nói em ăn hết cái tủ lạnh rồi hả? – Anh ghẹo nó
Vừa nghe xong nó liền nhìn sang Yun, tên ngang ngược đang đứng nhìn nó cười khiêu khích! Chắc là tên này lại đi nói xấu nó rồi ==’! Vì đang ở buổi tiệc nên không tiện chạy lại đạp cho Yun vài cái nên nó đành nhẫn nhịn ==
– Thôi mấy đứa không ghẹo Như nữa! Anh trai gì kì vậy hả? – Ba Key cười
– Con nào có! – Anh và Key đồng thanh
– Mà Như này, con làm con gái nuôi bác nhé! Bác chỉ có mỗi thằng con này, nhưng bác lại thích con gái hơn! – Mẹ Key nhìn nó
– Ơ …. Con …. – Nó lưỡng lự
– Dù gì thì con cũng là em gái của Key rồi, coi như con gái của 2 bác rồi còn gì! – Ba Key cười
– 2 người đang cướp con gái tôi đấy à? – Ba Ken nói
– Thật sự thì đúng rồi đó! – Ba Key cười
Cuộc tranh cãi lại bắt đầu, tụi nó chỉ biết bật cười vì phụ huynh thôi. Cả buổi tiệc đều chú ý vào tụi nó, toàn trai xinh gái đẹp, nhìn sơ qua có thể thấy rằng tiểu thư, công tử! Lời nói dịu dàng, cử chỉ ân cần, nụ cười tươi trên môi của tụi nó đã khiến biết bao nhiêu người ở đây phải rung động!
– Nhưng mà chẳng phải cần giấu thân phận em gái của Như sao? – Kino nói
– nhưng nếu công khai như thế thì cổ phiếu tăng lên không ít đâu! Có lợi lẫn hại! – Pin tính toán
– Bất động sản cũng vậy! – MC tiếp lời
– Vậy giờ mọi người quyết định thế nào? – Kai lên tiếng
Các vị phụ huynh ngưng cuộc tranh cãi lại, ai cũng suy nghĩ một điều gì đó. Nó nhìn các vị phụ huynh trước mặt, họ đều có vẻ đẹp lão đến khó ngờ, vẻ đẹp của sự kiêu hãnh, quyền lực và sang trọng! Con cái của họ đều thừa hưởng nét đẹp ấy, nó đã biết sự lạnh như băng của những người này là di truyền!
– Vậy thì cứ công khai ra, về việc trong S thì đừng tiết lộ! Nhà báo hôm nay cũng có mặt nên mấy đứa đừng làm trò điên khùng! – Ba Key nói
– Dù gì nhà báo cũng sẽ tìm ra con bé, bây giờ công khai là lúc thích hợp! Đừng tiết lộ tên là được! – Ba Cen nói
– Ý cháu thế nào? – Mẹ Key nhìn nó
– À, mọi người sao cháu vậy! – Nó cười
– Vậy thì được rồi! Tụi con qua bàn VIP ngồi đi, chúng ta sẽ ngồi bàn trên tụi con. – Mẹ TA nói
– Dạ được!
Tụi nó bắt đầu bước đi, nó nhìn xung quanh, những ánh mắt khinh bỉ đang nhìn nó ==! Khẽ thở dài, Ngọc lúc này bước đi cạnh nó:
– Kệ bọn họ, toàn lũ soi mói! – Ngọc nói
– Biết rằng là vậy nhưng khó chịu sao sao! – Nó thở dài
– Không sao đâu! Sẽ có trò vui mà! – Ngọc cười
Nụ cười ẩn ý của Ngọc khiến nó tò mò, tụi nó bước lên phía trên cùng rồi ngồi xuống, những vị khách trong bữa tiệc cũng bắt đầu vào bàn ngồi! Nó ngồi cạnh Ngọc và Kai, mọi người trong bàn hiện tại đang bàn về việc gái đẹp trong bữa tiệc ==, thích thú nhất là những tên con trai ==!
– Mọi người có vẻ thích việc này nhỉ? – Nó lên tiếng
– Nhưng em để ý đi, trong bữa tiệc như thế này không phải những cô gái ăn mặc thật đẹp để thu hút người khác sao? Chúng ta không nên phụ lòng họ! – Cen nói
– Mày chỉ giỏi biện minh! – Yun nói
– Ken, mày nói thử xem trong đây ai đẹp nhất? – Cen quay sang Ken
– Đương nhiên là em gái tao! – Ken cười nhìn nó
– Đồng ý! – Key cười
– Aisssss! Thôi được rồi, biết em gái 2 người đẹp rồi! – Ngọc ghen tị
– 2 nói thế làm Ngọc ghen tị! – Nó cười
– Không thèm! – Ngọc nói
Cuộc nói chuyện xôn xao hơn, nó bỗng cảm thấy khát bèn nhìn xung quanh thì thấy một dãy bàn dài, bên trên là những ly rượu vang, nước trái cây, bánh ngọt và nhiều thứ khác!
– Em ra kia lấy nước! – Nó đứng lên
– Để tao đi với mày! – TA nói
– Không sao đâu! – Nó nói
nó bước về phía dãy bàn, những ly nước đầy màu sắc trước mắt nó khiến nó không biết nên chọn ly nào! Có người đụng trúng nó khiến nó xém ngã và được người đó kéo tay lại
– Xin lỗi! – Người đó nói
– Không sao! – Nó đứng thẳng lại
– Như……
Nó nghe thấy tên mình bèn ngước lên, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn lại, nó dường như không còn thở nữa, Hắn đang đứng trước mắt nó! Hắn nhìn nó, màu xanh hy vọng trên đôi mắt đó lại hiện lên trước mặt nó!
– Như …. Sao mày lại ở đây? – Giọng hắn run run
– Vậy còn mày? – Nó hỏi ngược lại
Nắm chặt 2 tay lại, nó cảm thấy mình sắp khóc oà lên mất. Hắn nhìn nó, đôi mắt thể hiện lên vẻ yêu thương, ân cần. Còn nó, khuôn mặt vô cảm, nụ cười cũng không còn nữa khiến hắn bất ngờ. Nó không biểu lộ cảm xúc nữa nhưng đôi mắt tím đó ngày càng u buồn!
– Có chuyện này tao muốn nói với mày! – Hắn nói
– Nếu là việc giữa mày và Nhân thì không cần! – Nó cười nhạt
– Tao Thích Mày! – Hắn nói
Nó khựng người lại, môi nở nụ cười nhạt, lại là câu nói này sao? Hắn nhìn nó, đôi mắt thể hiện lên vẻ chân thật, hôm nay hắn trông chững chạc hơn nhiều với bộ vest đen!
– Nhân từng lừa tao với câu nói này! – Nó nói
– Nhân sao? – Hắn ngạc nhiên
– Ừ! – Nó cười
– Nhưng lần này là thật, Tao thích mày! Lời nói thật lòng của tao! – Hắn kiên quyết
Nó im lặng, nụ cười đã tắt, khuôn mặt vô hồn! Đối diện với hắn, trong nó chỉ còn lại một thứ gì đó gọi là đau thương. Người kéo nó lên khỏi vực sâu rồi đẩy nó xuống, giờ lại kéo nó lên sao? Liệu sẽ đẩy xuống nữa không?
– Như, mày trả lời đi! Mày còn thích tao không? – Hắn nói
– Tao ……. – Nó ngập ngừng
Lúc này, Nhân từ đâu bước tới kế bên hắn, nó như bị chấn động! Nhân cười khinh bỉ nó:
– Lại đi níu tình xưa à? – Nhân nói
Nó nhìn Nhân, sự hận thù hằn lên đôi mắt! Nhân khẽ nhếch mép nhìn nó, nó giờ như kẻ thua cuộc!! Lúc này TT cùng với đám của Thư xuất hiện:
– Ồ! Mày cũng ở đây sao? – Thư nói
– Mày ngộ, người ta quen đại gia thì vô đây là bình thường thôi! – Vân cười
– Mấy em! Không được nói như vậy! – TT nói
– Tội nghiệp chưa! Đi dự tiệc mà mặc mỗi cái đầm màu trắng rẻ tiền! – Nhi khinh bỉ
– Chắc là đại gia không cho nhiều à? Cần chị cho em mượn không? – TT nhếch mép
– Mấy người đủ rồi đó! – Hắn nói
– Trường à! Sao lại bênh vực thứ này? Chẳng phải nó đã bỏ mày đi theo thằng Tuấn Anh sao? – Vân giả nai
Nó nhíu mày, TA sao? Nó nhếch mép, thì ra tụi này đặt điều cho nó! Đồ rẻ tiền, thủ đoạn! Hắn quay sang nhìn nó:
– Mày bỏ theo TA thật sao? – Hắn hỏi
– Mày tin không? – Nó nhếch mép
– Trả lời đi! – Hắn gằn giọng
– Nếu như có lòng tin vào nhau thì hãy thích nhau! Bằng không thì đừng như vậy! Và mày biết không? Ngày hôm đó, mày đã chà đạp thứ gọi là lòng tin tao dành cho mày! – Nó nhìn hắn
– Vậy là mày bỏ theo Tuấn Anh thật à? – Hắn cười nhạt
– Thay vì đặt câu hỏi khó, thì đặt câu hỏi dễ hơn đi! Lúc buông mày, tao phải nhận những gì? – Nó cười buồn
Hắn chết sững tại chỗ, Nhân và những người khác nhìn nó! Đôi mắt tím lúc nãy bỗng long lanh, đúng vậy nó sắp rơi nước mắt!
– Có thể nói, tình cảm tao dành cho mày là nhất thời! Giờ tao mới nhận ra là đã hết thích mày từ lâu rồi, có lẽ tao chỉ ảo tưởng là vẫn còn thích thôi. Hôm nay tao mới nhận ra được! – Hắn cười
– Có lẽ vậy! Mày biết không, ngày đó tao bước đi vì tao tin mày đã chọn được người con gái tốt! Quỳnh là một người tốt, có lẽ vì sự vội vã nên trở nên như thế! Hãy tập cách yêu thương Quỳnh, đó là người yêu mày! Tao tin chắc là vậy! – Nó nói
– Đồ con khốn! Ý mày nói tao không tốt bằng con Quỳnh? – Nhân tức giận
– Nếu mày muốn nghĩ vậy thì cũng được! – Nó quay sang Nhân
– Mày, hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học! – Nhân nói
Nhân giơ tay lên định tát nó, nó không phản ứng, khuôn mặt vô hồn, nụ cười khinh bỉ khiêu khích Nhân! Cánh tay vụt nhanh:
– * bụp* Đánh nhau tại bữa tiệc không được mời thì không tốt đâu!