Thư Khuynh Mặc không chỉ cảm nhận được áp lực to lớn về chiều cao của hắn, mà còn cảm thấy cả người bị bao trùm trong hơi thở nóng bỏng của Hoa Tỷ Thần, dường như còn có thể ngửi được thoang thoảng mùi thơm ngát của cây cỏ ở trên người hắn sau khi tắm xong, Thư Khuynh Mặc không khỏi có chút đỏ mặt và nóng ran, còn hơi xấu hổ một lúc, nhưng sau đó nàng đã tìm được cách để cho con mọt sách xấu xa này buông tay.
Nàng hắng giọng ngẩng đầu lên, giọng nói từ từ: "Trạng nguyên lang sinh ra trong một gia đình thư hương, có lễ giáo nghiêm khắc, được học thật kỹ Tứ Thư Ngũ Kinh của Khổng Tử và Mạnh Tử, cuốn sách đó dạy nam nữ thụ thụ bất thân, vậy mà trạng nguyên lang mặc dù bề ngoài tuấn tú lịch sự, nhưng lại là người vô sỉ lưu manh hạ lưu, thích ôm cơ thể cô nương nhà người ta, lại còn thích sờ tay cô nương nhà người ta!"
Sau khi nói xong nàng định trừng mắt thị uy với Hoa Tỷ Thần, nhưng không ngờ lại đụng phải đôi mắt trong veo và lạnh lùng như hồ nước mùa thu, hai đôi mắt như những vì sao trên trời, ánh mắt sáng quắc và vẻ mặt chuyên chú của hắn làm Thư Khuynh Mặc có một ảo giác, dường như trong con ngươi đen kịt kia của hắn chỉ có một mình nàng, tình cảm thâm tình như vậy chân thành như vậy dường như nhìn mãi mà không thấy đủ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nóng bỏng của nàng, dường như trong lòng có một con nai đang xiêu vẹo muốn tung tăng đi lại...
Thư Khuynh Mặc không khỏi khẽ chớp mi một cái, định thần lại. Trong lòng không khỏi oán giận tên mọt sách xấu xa, một người nam nhân như hắn mà lại có một đôi mắt ẩn chứa tình thâm tự tiếu phi tiếu tự hỉ phi hỉ, khiến người nhìn vào tưởng hắn rằng có ý với mình, dáng vẻ đào hoa này không biết đã âm thầm quyến rũ bao nhiêu tiểu thư khuê các, đúng là không nên gả không nên gả cho loại người như này!
Hoa Tỷ Thần lắng nghe giọng nói ngọt ngào yêu kiều của nàng, cảm giác dường như ngọt ngào đến tận đáy lòng, những gì nàng vừa nói đi vào tai trái của hắn rồi lại chạy ra từ tai phải, hắn nhìn con ngươi giảo hoạt ranh mãnh không thể bị che giấu bởi cái khăn che mặt, ngửi thấy hương thơm quen thuộc thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể nàng,
Năm mùi thơm này càng ngào ngạt thơm nồng hơn nữa...
Còn nhớ trước đây khi còn nhỏ đã từng hỏi nàng: "Thư Thư, trên người nàng xông hương liệu gì vậy, mua ở cửa hàng hương liệu nào thế, ta cũng muốn mua một chút quay về làm hương thơm dễ ngủ, cảm thấy ngửi mùi hương này vào ban đêm chắc chắn sẽ ngủ rất ngon..."
Lúc đó Thư Thư còn rất đắc ý nghênh ngang ngẩng đầu: "Mọt sách, ta nói cho huynh biết loại hương liệu này nghìn vàng khó mua... Nhưng ta không thích thứ như hương xông, mùi thơm gì chứ, cơ bản là mùi hương có sẵn trên người ta thôi, huynh còn đòi làm hương thơm dễ ngủ để ngửi lúc ngủ, có phải muốn ban đêm ôm người ta ngủ không hả... Mọt sách xấu xa, huynh đỏ mặt, ngay cả tai cũng đỏ! Huynh đừng có suy nghĩ linh tinh, huynh nghĩ hay lắm, còn lâu ta mới thèm ôm huynh ngủ chung..."
Hương thơm này là hương thơm của cô gái mà hắn yêu thích, cả đời này hắn đều sẽ ghi nhớ.
Là nàng, thật sự là nàng...
Hắn thật hồ đồ, tại sao lại không thể nhận ra Thư Thư của hắn ngay từ ánh mắt đầu tiên chứ.
Là Thư Thư khi còn nhỏ làm bạn thuở ấu thơ cùng đi học với hắn, là Thư Thư cả ngày đánh hắn quấy rầy hắn nghịch ngợm gây sự, là Thư Thư mà hắn đã đặt trong lòng yêu thích vô cùng, là Thư Thư đã có ước định kết hôn với hắn, hắn phải cưới về nhà yêu thương che chở bảo vệ nàng đến lúc đầu bạc răng long đằm thắm cả đời...
Bây giờ nàng đang yên ổn nằm trong lòng hắn, hắn cúi đầu xuống là có thể ngửi được hương thơm ngọt ngào mà lại trong trẻo mê người trên người nàng, không giống bất kỳ hương thơm nồng đậm của đóa hoa nào, cũng không nhạt nhẽo thanh mát như trái cây, là loại thơm dịu say lòng giống như hương hoa và hương trái cây hòa trộn lại với nhau, ngửi được sẽ nghiện...
Cho nên trước đây hắn vẫn luôn tìm cơ hội cãi nhau với nàng, chọc nàng tức đến nghiến răng, sau đó lại đè hắn xuống đất đánh cho một trận, tuy rằng thỉnh thoảng hắn lại bị cô bé đánh cho sưng hết mặt mũi, nhưng mà nàng có thể nhào vào lòng mình, tiếp xúc thân mật với mình, hắn có thể tranh thủ ngửi được hương thơm dễ chịu trên người nàng, thỉnh thoảng còn có thể giả vờ như vô tình ôm eo nàng hôn lên má nàng...
Mười năm không thay đổi, nàng thật sự không thay đổi gì, cho dù chỉ nhìn thấy lông mày đôi mắt, cũng biết Thư Thư của hắn càng lớn càng đẹp, đẹp kiểu đứng đầu trên thế gian này...
Đôi mắt nàng vẫn luôn có màu như cây sơn chi tươi đẹp nhất đầu mùa hè, dáng vẻ nguy nga như lộ ra hương thơm, nhụy hoa mềm mại, cánh hoa sáng lóa, giống như do không khí biến thành. Vốn tưởng rằng phải đợi đến đêm tân hôn mới có thể được gặp lại nàng, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp được rồi.
Hắn nhìn nàng không được tự nhiên chớp chớp mắt, đôi mi dày và dài giống như cánh hoa trên bông sơn chi lười biếng muốn rũ xuống, lại giống như tơ lụa lông chim chồng chất nhẹ nhàng bập bềnh, nàng bình tĩnh nhìn hắn, khiến hắn cảm thấy giống như có từng khóm từng khóm hoa nở rộ dưới ánh mặt trời rực rỡ đang dữ dội mãnh liệt bừng nở giữa bầu trời bao la trong tâm hồn hắn, mặc sức lan tràn. Chợt có mấy ánh vàng rực rỡ bỏ qua khe hở chạc cây trong lòng, ném xuống nơi sâu nhất trong lòng bóng vỡ loang lổ cuối cùng cũng không tan đi không xóa được.
Biển xanh biến đổi, nương dâu chuyển dời, hắn lại chỉ muốn cứ nhìn nàng ôm nàng như vậy vĩnh viễn...
Nàng vừa nói gì, hắn vô liêm sỉ đê tiện là một kẻ xấu xa, còn thích ôm thân thể của con gái, sờ tay con gái...
Hắn cũng vô liêm sỉ cũng đê tiện, muốn cứ ôm mãi thân thể cô gái này trong lòng, muốn sờ tay cô gái này mãi, từ trước đến nay nàng vẫn luôn hoạt bát lanh lợi chạy quá nhanh hắn ốm yếu hoàn toàn không đuổi kịp, cho nên sau khi hắn trưởng thành đã cầu xin cha mình tìm cao thủ võ lâm ở khắp nơi dạy mình võ công, sức khỏe hắn yếu ớt cũng không tính là có thiên phú cao, còn không phải luyện tập từ nhỏ, khiến cho hắn phải chịu rất nhiều khổ sở mới có võ nghệ ngày hôm nay...
Bây giờ cuối cùng hắn cũng có thể bắt được nàng không ngừng bỏ chạy, bắt kịp nàng ôm nàng vào lòng, cả đời cũng không muốn buông tay...
Nhưng mà bây giờ làm sao hắn có thể nói ra thành lời những lời này được chứ, nghĩ đến Thư Thư mặc đồ này vào phòng hắn, dường như còn muốn mang đi hộp gỗ chứa vật làm tin đính hôn dạ minh châu mà hắn thưởng thức ngày qua ngày, tuy rằng Thư Thư ham chơi cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi làm trộm, trong lòng đột nhiên dâng lên một khả năng khiến lòng tràn đầy vui sướng khi nhìn thấy Thư Thư của hắn đột nhiên phai nhạt đi...
Hoa Tỷ Thần cố gắng giả vờ bình tĩnh, nắm chặt cổ tay trắng nõn như sương tuyết hơi run lên: "Tại hạ chưa bao giờ thích ôm thân thể của cô gái, cũng không thích sờ tay của con gái..." Ta chỉ thích ôm thân thể của cô gái là nàng, sờ tay cô gái là nàng, còn muốn hôn lên gương mặt nàng, ôm nàng ngủ nữa...
Hắn bình tĩnh lại, dùng ánh mắt ra hiệu hộp gỗ nàng đang giấu trong ngực: "Nhưng cô nương cầm báu vật của ta không trả, nếu tại hạ buông tay, nàng lại cầm báu vật của ta chạy mất..." Nếu ta lỏng tay ra, không những báu vật dạ minh châu không còn, cô gái quý giá trong lòng hắn cũng sẽ đi mất, hắn làm thế nào cam lòng buông tay được chứ...
Rũ mắt xuống lại đột nhiên phát hiện cô gái trong lòng mình lúc này, vạt áo trước đã lộn xộn không chịu nổi, vì mình vẫn luôn nắm chặt quần áo sau lưng nàng, nàng lại không ngừng giãy giụa cử động, vạt áo nàng đã bị kéo đến mức hơi lộ ra.
Hắn vừa rũ mắt xuống đã nhìn thấy cổ nàng, có độ cong dịu dàng như cọng hoa, lại có da thịt tuyết ngọc trắng mềm như đám mây, ánh lên vạt áo gấm màu đen có thêu hoa văn hoa nhỏ tối màu trên người cũng có vẻ quyến rũ mà kín đáo đặc biệt.
Càng nổi bật hơn nữa là dây mảnh đỏ tươi trên cần cổ nàng, cực kỳ xinh đẹp chói mắt, hút lấy ánh mắt hắn đi theo đường cong đỏ chói này uốn lượn xuống bên dưới, dây mảnh màu đỏ lượn theo xương quai xanh bươm bướm gắng gượng tràn xuống đến tận khi được cổ áo gồ lên ở hai bầu ngực cao ngất...