"Hoa Tỷ Thần huynh... Ai muốn sưởi ấm giường cho huynh chứ? Đây không phải là giường của huynh, là của ta... Huynh làm gì thế, sao uống rượu vào lại phát điên vậy..." Thư Khuynh Mặc bị động tác cởi quần áo của hắn dọa cho hết hồn, không đợi nàng kịp phản ứng, người kia đã cởi quần áo chui vào chăn mình rồi, nàng sợ đến mức vội vàng trở mình sang chỗ khác...
Nàng thật sự là có miệng khó trả lời có khổ khó nói, tại sao sau khi người này uống rượu xong lại biến thành dáng vẻ vô liêm sỉ như vậy, vừa nãy còn bị những lời tình cảm của hắn làm cho cảm động, kết quả thằng ranh này lập tức uống say gây ra cảnh tượng như vậy, Thư Khuynh Mặc cảm thấy huyệt thái dương giật lên đau đớn, thật chán nản.
"Đệ nói bậy, nói bậy, rõ ràng đây chính là giường của ta... Khuynh Mặc đệ mau xuống đi, ta buồn ngủ rồi..." Hoa Tỷ Thần tạm thời cũng chưa gây ra chuyện gì, hắn nhắm mắt lại giả vờ ngủ: "Buồn ngủ quá... Thôi mà, Khuynh Mặc đệ thích giường ta thì cứ để cho đệ nằm một lát cũng được, ta cũng không phải người không hiểu tình lý, huynh đệ cùng gối mà ngủ... Ngủ... Chỉ cho phép... Hôm nay..."
Nói qua nói lại không còn tiếng động gì nữa, Hoa Tỷ Thần còn phát tiếng ngáy khe khẽ y như thật, xét trêu chọc lưu manh gì đó, giả vờ vô lại gì đó, chính là tài năng đặc biệt của hắn, tuy rằng hắn là cậu ấm nhà giàu, nhưng từ nhỏ hắn đã vô cùng nghịch ngợm bướng bỉnh, mỗi lần gây tai họa, để không bị người cha nghiêm khắc trách mắng, hắn là kẻ gây tai họa lại giả vờ vô tội, thật sự là kinh nghiệm phong phú.
Ngay lúc này người trong lòng và hắn cùng nằm trong một chiếc chăn, trần như nhộng không mảnh vải che thân, trong nháy mắt vừa nãy khi hắn đột ngột vén chăn lên, da thịt trắng nõn mềm mại trong đêm tối cực kỳ xinh đẹp, đường cong phần lưng quyến rũ, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã hơi cứng rồi...
Thấy Hoa Tỷ Thần nhắm mắt đi vào giấc ngủ, tay Thư Khuynh Mặc nắm góc chăn di chuyển về phía bên kia tường.
Phải biết đây là giường đơn do học viện cung cấp, một người nằm thoải mái, hai người ngủ đương nhiên hơi chật rồi.
Hơn nữa Hoa Tỷ Thần dáng người cao to, toàn thân đã chiếm hơn nửa chiếc giường và chăn, vì không để mình thân thể trần trụi tiếp xúc với Hoa Tỷ Thần, bị hắn phát hiện ra thân phận thật của nàng, nàng đành phải ấm ức nghiêng người, chậm rãi di chuyển.
"Ừm... Lọt gió, ta... Chăn của ta đâu..." Hoa Tỷ Thần còn lâu mới để mặc cho Thư Khuynh Mặc rời xa hắn, hắn giả vờ dáng vẻ ngủ không thành thật, còn ra tay cướp chăn, nói mơ thành tiếng: "Ta... Ta..."
Thư Khuynh Mặc vừa dời đi được một chút, nàng đã cảm thấy hơn nửa thân thể đột nhiên mát lạnh, chăn cũng bị tên khốn kiếp ngủ say bên cạnh cướp mất rồi, đáng chết, nàng rất tức giận!
Thôi thôi, không ai trêu được người đang say, nàng không đi được, đúng lúc thừa dịp hắn ngủ, mình đứng dậy tìm quần áo mặc vào, đi sang ngủ giường hắn không phải là xong sao?
Vì để không đánh thức ai đó, nàng đang định ngửa ra sau chậm rãi rút ra khỏi chăn, kết quả nàng vừa mới di chuyển, Hoa Tỷ Thần ban đầu đang nằm ngang đã lật người về phía nàng, còn ôm chặt nàng vào lòng, toàn thân siết chặt lấy nàng không buông: "Thơm quá... Cuối cùng ta cũng mơ thấy nàng, tiểu yêu tinh... Sao nàng... Tàn nhẫn như vậy, mãi không đến tìm ta..."
Hoa Tỷ Thần vừa làm vậy, hai người đã mặt đối mặt ôm nhau, Thư Khuynh Mặc cũng quen với bóng tối, ánh trăng mờ ảo loáng thoáng có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú phóng to ở đối diện, đôi mắt sâu sắc bén đang nhắm chặt, gương mặt hắn dịu dàng tuấn tú cứ như vậy lọt hẳn vào tầm mắt nàng.
Khí nóng hầm hập cực kỳ nam tính ập vào mặt nàng, còn có mùi rượu say tràn ngập, sau khi kết hôn nàng có thể cùng chung chăn gối với hắn như vậy cả đời sao, vừa nghĩ như vậy đã khiến nàng hơi ngượng ngùng, có điều, cũng chỉ trong chớp mắt thôi, nàng đã từ xấu hổ chuyển thành tức giận rồi...
Vì bên dưới chăn mỏng, thân thể hai người kề sát vào nhau, tuy rằng Thư Khuynh Mặc cố gắng dùng tay bảo vệ hai bầu sữa đầy đặn trước ngực mình, chẳng qua muốn che bên trên, bên dưới vẫn còn có một quái vật khổng lồ mang theo khí nóng oai phong lẫm liệt đang chọc vào chân tâm cực kỳ xấu hổ của mình...
Thư Khuynh Mặc hơi tức giận, đã nói chỉ thích một mình nàng cơ mà, nói trong lòng chỉ có thể chứa một mình nàng, nàng cũng không thèm che kín ngực nữa, hai tay đã đẩy Hoa Tỷ Thần ra: "Đáng ghét, buông ta ra! Không phải huynh nói chỉ thích tiểu yêu tinh của huynh sao, chẳng lẽ chỉ cần có cô gái không mặc quần áo nằm trong lòng huynh, huynh lập tức phát tình sao!"
"Tiểu yêu tinh nàng... Nàng nói gì cơ, nàng không phải tiểu yêu tinh sao? Hoa Tỷ Thần ta nhìn trời... Thề với trời, ta chỉ phát tình với một mình nàng... Nếu có cô gái khác dám đến gần ta, ta sẽ... Đá nàng ta ra thật xa..." Hoa Tỷ Thần vừa nghe thấy không ổn, vội vàng ôm chặt hơn nữa, vẫn không quên dùng giọng nói mơ ậm ờ bày tỏ lòng chung thủy của mình.
Hắn vùi đầu vào vị trí xương quai xanh của Thư Khuynh Mặc, nỉ non tự nói: "Cho dù đang nằm mơ, ta... Ta cũng sẽ không nhận sai tiểu yêu tinh, chỉ có tiểu yêu tinh của ta mới có hương thơm như vậy, hương thơm ngào ngạt, ngửi cả đời cũng không ngấy..."
Một bàn tay còn sờ lên ngực Thư Khuynh Mặc nhẹ nhàng vuốt ve, một bàn tay khác lại sờ lên eo nàng, còn trượt qua mông vểnh, miệng khe khẽ nói: "Chỉ có tiểu yêu tinh của ta mới có bầu vú to như vậy, vừa to vừa mềm... Sờ còn co dãn nảy lại, mềm mại... Chỉ có tiểu yêu tinh của ta mới có vòng eo mảnh mai như vậy... Mềm mại tinh tế, mông nhỏ bên dưới lại được tôn lên vừa mập vừa vểnh, nàng lừa ta, nàng chính là tiểu yêu tinh của ta, ta sẽ không nhận sai người... Cho dù ta nhận sai, cây gậy lớn của ta cũng sẽ không sai, nó chỉ thích hoa hồng nhỏ bên dưới của tiểu yêu tinh..."
Cây gậy lớn của Hoa Tỷ Thần cũng đang chứng minh chủ nhân của mình nói không sai, dường như có ý thức riêng, từng chút từng chút gật gù đắc ý, nhẹ nhàng chồng chất đâm vào miệng hoa huyệt, nhiệt độ nóng bỏng đến mức suýt nữa đã tổn thương cánh hoa đang ẩm ướt nhỏ giọt kia.
Vốn dĩ thân thể Thư Khuynh Mặc đã nhạy cảm, bị chọc như vậy, chỉ cảm thấy có một ngọn lửa nóng đang sôi trào trong cơ thể nàng không ngừng, dưới bungj dường như có ngọn lửa tình dục bị châm lên, mà tia lửa đùng đùng này còn đang chạy nhảy khắp nơi trong cơ thể nàng. Dòng nước nhỏ khiến nàng xấu hổ muốn chết kia lại sức sống bừng bừng, chậm rãi chảy ra...