Nguyên bản Thư Khuynh Mặc còn đắm chìm trong gió lốc mà Hoa Tỷ Thần mang lại. Cô cảm thấy giờ phút này mình nằm dưới thân Hoa Tỷ Thần vô cùng nhỏ bé, như muối bỏ biển. Hoặc là như một cánh hoa nhỏ bé đang dập dìu trên đầu sóng ngọn gió.
Cánh hoa cô mềm nhũn đáng thương không có sức. Chỉ có thể bị cuốn theo cơn sóng cuồn cuộn, cứ lớp này đến lớp khác, đánh tới không ngừng. Cô chỉ có thể bị ép chuyển động theo, cơn sóng khoái cảm ùn ùn kéo đến không hề lưu tình chôn vùi cô trong đó...
Dày vò như vậy, lại mất hồn đến vô tận...
Thoải mái như vậy, lại đan xen những đau đớn khó bỏ qua...
Hai mắt sương mù đẫm lệ của Thư Khuynh Mặc đột nhiên phát hiện mình bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh ngã xuống khỏi đầu sóng. Cơn sóng lớn cũng đột nhiên tĩnh lại, cô chỉ cảm giác sâu trong hoa tâm non mềm tinh xảo ở giữa hai chân bị một dòng nhiệt nóng hổi bắn thẳng vào trong. Mà khoái cảm mãnh liệt kích thích phun trào như núi lửa, bộc phát ở sâu trong bụng cô, nhưng chỉ giới hạn trong này mà thôi.
Cao trào bị chấm dứt bất ngờ không kịp đề phòng, Thư Khuynh Mặc vốn bị va chạm đến mức lung lay thân thể nay đột nhiên được an tĩnh lại, bỗng không biết phải làm sao. Chưa tỉnh lại trong làn sóng tình dục, con ngươi Thư Khuynh Mặc ướt át tan rã, giai nhân hơi thất vọng không khỏi ngập ngừng hàm hồ nói: "A... Ưm... Đã kết thúc rồi à... Nhanh như vậy..."
Hoa Tỷ Thần rút vũ khí tỏa sáng, nửa cứng ra, vốn đang nhìn đóa hoa nhỏ đáng thương của tiểu mỹ nhân. Hai bên môi của hoa nhỏ co giãn vô cùng tốt, vừa rút ra, lỗ tròn đã thu về thành khe hở mấp máy. Nhưng nơi cánh hoa hơi sưng lầy lội nước dịu, mang theo vài giọt lửa đâm đặc trắng tinh và đỏ tươi dâm mỹ, thật đáng thương!
Nam tử hán đang chuẩn bị ôm mỹ nhân đi đến phòng tắm thanh lý thì đột nhiên nghe thấy câu này: đã kết thúc rồi à?
Kết thúc rồi à? Kết thúc rồi à?
Kết thúc! Nhanh!
Nhanh như vậy!
Sao lại nhanh!
Nhanh, nhanh, nhanh! Chẳng lẽ là vậy!
Mỗi một chữ đều vang vọng trong đầu Hoa Tỷ Thần, Hoa Tỷ Thần chợt cảm thấy lòng tự trọng của nam tử hán là mình bị vũ nhục và khiêu chiến cực lớn. Tiếu yêu tình này còn dám nói ư. Nếu không phải tiểu huyệt ngập nước của cô kẹp chặt như vậy, ấm như vậy, làm gì có chuyện anh mất mặt như giờ: "A? Em nói gì cơ? Quá nhanh... Không lẽ là vậy.... Vậy nhỏ, em nên nhớ kỹ lời mình vừa nói..."
Vốn vừa rồi còn thấy hối hận vì mình làm càn quá thô lỗ, còn nổi lên lòng thương tiếc, lập tức lửa nóng của Hoa Tỷ Thần ứa ra. Tiểu yêu tinh này nói chuyện thật là phiền lòng. Chỉ trong mơ mới thế thôi, nằm mơ! A, giờ là đang nằm mơ mà, mơ thì cần gì phải kiêng kị cái gì chứ...
Tiểu yêu tinh đã nói thế, anh còn thương tiếc cái gì! Nằm mơ thì phải thả tự do cho mình, Làm thế nào để sảng khoái mới đúng! Tiểu yêu tinh câu nhân, câu đến tận trong mộng anh. Vậy thì sẽ cho cô nếm thử cái gọi là một đêm bảy lần!
Nói anh nhanh, anh muốn cho cô biết cái gì gọi là nhanh! Còn gì mà đã kết thúc rồi à! Hắn nhìn thứ dưới háng tiếp tục giương cung bạt kiếm, cứng rắn như sắt.
Cự vật to dài, huyết mạch dày đặc, sinh khí dồi dào! Hừ, ngay cả con cặc lớn này còn không nghe lọt khiêu khích của tiểu yêu tinh!
Cực kỳ muốn chứng minh bản thân.
Bàn tay to lớn của thiếu niên nâng cẳng chân trắng nõn thon dài của Thư Khuynh Mặc gác lên vai mình. Cây nấm to tròn thô đỏ nhẹ nhàng chắn trước đóa hoa đỏ tươi xinh đẹp, nhẹ nhàng nói: "Tiểu yêu tinh đã nghe qua câu một đêm bảy lần bao giờ chưa? Hôm nay anh sẽ khiến em trải nghiệm! Lỗ nhỏ đúng là thiếu thao mà, hôm nay anh lớp trưởng sẽ làm cho đến khi em khóc lóc xin tha, không phải là ngất mới thôi!"
Chưa dứt lời, vật to dài dưới bụng Hoa Tỷ Thần không hề nể mặt đâm thẳng vào. Đường nhỏ trong đóa hoa tràn đầy tinh dịch và hoa thủy khiến vật thô to đâm vào tận nơi sâu nhất. Ngang dọc hùng hổ lao vào, lúc này đã hoàn toàn chôn sâu vào trong.
Cây gậy to dài hùng tráng xông toàn thân tới, ma xát cực kỳ nhanh chóng. Cây nấm to lớn vọt tới đỉnh vào trong hoa tâm, ngang ngược đụng vào con đường nhỏ hẹp hòi nơi tử cung. Sau đó lại nhanh chóng rút ra. Mạch máu rần rật vừa hung ác vơ vét toàn bộ lấy nơi non mềm trong vách hoa. Cứ lặp lại như thế nhiều lần, biểu thị rõ sự dũng mãnh cường tráng của thiếu niên!
"A... Ưm... Anh làm gì! Không phải... không phải là kết thúc rồi à... Tại sao lại cứng như vậy, dài như vậy! Ôi chao, đừng, đừng... nhanh quá! Cứu mạng! Hoa Tỷ Thần.. Hoa Tỷ Thần vào sâu quá... A, đừng mà... lớp trưởng, lớp trưởng đại nhân, cầu anh! A!" Thư Khuynh Mặc đột nhiên bị đâm từ đông sang tây. Hơn nữa tư thế hiện tại còn khiến vật thô cứng kia càng đâm sâu vào tận cùng. Thân thể cô cũng theo đó như thể bị treo lên cao, không hề có cảm giác an toàn. Cô vừa kinh vừa sợ, kìm lòng không được cầu xin tha thứ!
Dù suy nghĩ của cô trống trơn lại chóng mặt nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ được nụ hoa giữa chân đã bị kéo căng đến cực hạn. Mà thứ cây trụ thô cứng nổi đầy gân xanh đang nặng nề ma xát vách tường hoa êm ái tràn ngập hoa thủy. Gân cốt gần như rụng rời lại run rẩy lần nữa. Thân thể lay động cực nhanh, gian truân run động. Như sắp đắm chìm trong bề khoái cảm tiêu hồn thực cốt.
Mà trong hoa nhỏ bị một vật khổng lồ rút ra đâm vào gần như không chịu nổi được nữa, nhưng vân còn dùng sức nhúc nhích cắn chặt côn thịt nóng rẫy đang vận động, đúng là không còn sức nào nữa rồi. Đóa hoa tại cửa huyệt trắng nõn không thể làm gì khác hơn mà miễn cưỡng ngậm cái kích thước dọa người đó. Hai cánh hoa bị kéo căng đến tận cùng chỉ có thể ủy khuất siết chặt, đáng thương bị kéo thành vòng tròn căng cứng. Nơi ấy đỏ tươi tràn ra từng dịch trong suốt...
"Thật ư? Thế mà lại nghe thấy hoa khôi của chúng ta chịu thua, thật đúng là trời đổ mưa máu... Em van cầu cô, không chừng cô sẽ mềm lòng đấy... Chậm chút rồi... Ngoan, em thích con cặc lớn của anh lớp trưởng không? Con cặc lớn này chọc em có sướng có thoải mái không!" Hoa Tỷ Thần nghe thấy tiếng gọi lớp trưởng thì rất hài lòng, động tác va chạm cũng càng lúc càng dũng mãnh.
Không để ý hoa thịt càng lúc càng quấn chặt người như muốn đòi mạng, Hoa Tỷ Thần cắn răng va chạm vào tận sâu trong nhụy hoa của đóa hoa đáng yêu. Mị thịt mất hồn tầng tầng lớp lớp ngậm chặt lấy hắn. Sung sướng vô hạn khiến hắn khó có thể ức chế bắt đầu tàn nhẫn ma sát...
Cắm thật mạnh vào, va chạm hung ác mãnh liệt...
Quy đầu thô nặng còn bất cẩn va chạm mạnh vào miệng cổ tử cung, vừa ngoi đầu vào đã bị động thịt mềm kẹp chặt một cái. Ừ, quá nhanh quá sướng. Cơn tê dại làm toàn thân hắn nóng lên, sảng khoái khó nhịn. Hoa Tỷ Thần mồ hôi đầm đề, cơ thể cường tráng áp lên tiểu mỹ nhân thở phì phò ra sức cày cắm, va chạm.
Thư Khuynh Mặc cũng đồng dạng là tê dại khó nhịn, sảng khoái và dày vò cũng tháo chạy từ bụng nhỏ lên bộ ngực. Cả cơ thể bị từng đợt khoái cảm xông lên, thân thể như mất đi sức mạnh mà bồng bềnh như đám mây. Cơ thể mềm mại da thịt tuyết ngọc cũng thấm ra mồ hôi ròng ròng.
Ngay khi miệng tử cung nhạy cảm nhất bị đụng vào, thân thể nhu nhược thơm mát của cô không nhịn được phát run, ngay cả ngón chân như bạch ngọc cũng cuộn lại. Hoa tâm phun ra nồng đặc hoa thủy. Cao trào thi nhau nổi lên, Thư Khuynh Mặc hoàn toàn không có sức nói chuyện, chỉ có thể rên rỉ nhỏ bé, miễn cưỡng cầu xin tha thứ: "Ưm... cầu anh, lớp... trưởng, đừng đụng... đụng chỗ đó... A... Ư..."
"Đừng đụng... đâu cơ? Anh không nghe hiểu... không hiểu ý gì cả... Anh không rõ... A... Tiểu yêu tinh lại phun nước rồi! Nước cứ tưới xuống thôi, dâm thủy ứa ra. Em làm bằng nước hay sao?" Hoa Tỷ Thần giả ngu, khó khăn lắm mới tìm được nơi mất hồn, quả thực như cá gặp nước. Sao có thể cứ thế buông tha được?
Vật to lớn không ngừng gây rối kia vẫn giữ nguyên thế công, không hề giảm. Ngược lại còn vì xuân thủy đầm đìa mà lặp đi lặp lại động tác. Nhưng cái gậy lớn này rút ra đâm vào quá mạnh, quấy đến mật hoa dinh dính vốn bị chặn trong khe hoa nay "bẹp bẹp bẹp" bị ép chảy ra ngoài...
Đặc biệt là khi cây gậy to lớn của Hoa Tỷ Thần sau khi đâm vào còn tìm đến nơi thâm sâu nhất, tập trung tinh thần cố ý nhắm vào cái miệng tử cung âm u chật hẹp, tốc độ xâm nhập càng ngày càng nhanh.
Thứ thô cứng nóng bỏng ra vào quấy rối, nặng nề đỉnh toàn bộ vào, lối hoa bất ngờ bị không kịp đề phòng bị nhét đầy lẳng lặng co lại. Như thể vì động tác quá kịch liệt và hung ác, ngay cả cái bụng nhỏ bằng phẳng cũng bị va chạm luân phiên mà gập ghềnh.
Thư Khuynh Mặc vuốt vuốt phần bụng thỉnh thoảng có hình dáng nhô lên, nước mắt gợn sóng muốn ngăn cũng không nổi: "A... Đừng... Lớp trưởng, anh lớp trưởng, bụng bị phá vỡ... sắp bị làm hỏng... cứu mạng... cứu..."
Cái loại khoái cảm mất hồn đến từ sâu trong xương tủy dần thẩm thấu ra, Thư Khuynh Mặc cảm thấy từ nơi nào đó bị va chạm hung mãnh, nơi mềm mại giữa chân bị thứ cứng rắn nóng hổi của Hoa Tỷ Thần chọc như muốn tan nát. Còn cả hai cái túi nặng trình trịch đập bành bạch vào giữa hai chân trắng tuyết của cô. Ngứa xen lẫn đau nhức, Thư Khuynh Mặc thầm nghĩ chắc chắn chỗ kia sẽ bị sưng đỏ cả một mảng lớn! Hoa Tỷ Thần chết tiệt, tên trứng thối, đại sắc lang!
Thậm chí, thậm chí cô còn cảm thấy hai bên mông trắng nõn đầy đặn cũng vì động tác mãnh liệt không ngừng ra vào cơ thể cô của nam nhân mà chấn động mông phát run. Không hiểu sao mà Thư Khuynh Mặc cảm giác như bị Hoa Tỷ Thần đánh vào bờ mông, cảm giác càng thêm nhục nhã. Giọt lệ như trân châu rơi xuống, Thư Khuynh Mặc cắn môi dưới. Cô chưa từng có ý nghĩ đánh chửi người, nhưng giờ phút này, hết lần này đến lần khác bị đối xử thô bạo đến dục tiên dục tử, người ở dưới mái hiên giờ phút này chỉ có thể cầu xin tha thứ, "túi khóc nhỏ" cố nén khoái ý ngập đầu và đè nén lửa giận lại, mị mị quyến rũ cầu xin: "Ư... Nhẹ... Sắp chết rồi... Lớp trưởng à, anh, anh Thần... Đừng mà... Em sai rồi... Về sau em không dám nữa... không bao giờ gây sự nữa..."