Thư Khuynh Mặc vừa mở mắt ra đã thấy mép cửa sổ bị đẩy sang một bên, một bóng người đen kịch lao vào với tốc độ sét đánh, một tay đỡ lấy chiếc chén mà Thư Khuynh Mặc ném.
Nhìn qua bốn bức bình phong Mai Lan Trúc Cúc chạm trổ sơn mài thếp vàng, có thể thấy rõ một bóng đen cao lớn, thẳng tắp, khăn che mặt hình tam giác che kín khuôn mặt.
Không hay rồi, có trộm! Chắc không phải là hái hoa tặc chứ!
"A... người đâu..." Thư Khuynh Mặc sợ đến mức định hét lên, kết quả còn chưa kịp nói đã bị một người áo đen vội vàng đi từ phía sau bức bình phong đến, dùng tay bịt miệng nàng lại.
Thư Khuynh Mặc không quan đến mình đang trần truồng, tay trái xuất ra một chưởng, kết quả bị cánh tay dài của người đó đỡ được, sau đó vặn ngược lại và bị trói chặt trong vòng tay mạnh mẽ, người đó kéo khăn che mặt xuống, giọng nói từ tính trầm thấp: "Đừng hét, là ta..."
Chiếc khăn che mặt được gỡ xuống, khuôn mặt tuấn tú quen thuộc lộ ra, mắt hạnh của Thư Khuynh Mặc trừng lớn, hàng mi dàng chớp mấy cái.
Là Hoa Tỷ Thần! Hắn, sao hắn lại đến đây!
Đúng là không thể ở sau lưng nhắc đến người khác, vừa rồi nàng mới chỉ thầm nghĩ đến con mọt sách xấu xa, kết quả là hắn thực sự xuất hiện.
Hoa Tỷ Thần vốn là đêm khuya đến thăm người trong lòng, tối hôm qua đã lặng lẽ tìm đến khuê phòng của nàng, nhưng qua cửa sổ phòng ngủ khép hờ nhìn thấy nàng đang ngủ say nên không tiện làm phiền, tối nay cố ý đến sớm hơn một khắc đồng hồ, nhưng không ngờ thấy mỹ nhân vừa bước vào trong bồn tắm.
Hắn nấp sau ở giữa những tán cây um tùm thì thấy hai nha hoàn bên người của nàng canh gác bên ngoài phòng, thấy vậy mới thi triển khinh công đi vào một căn phòng có đèn đuốc sáng trưng, treo nửa người trên xà nhà chạm khắc bên ngoài phòng.
Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc một lỗ nhỏ trên giấy dán cửa sổ, ban đầu anh muốn xem bên người nàng có nha hoàn hay không, nhưng không ngờ sau khi nhìn qua lỗ nhỏ thì lại thấy bức bình phong mỏng manh, trên bức bình phong bằng gỗ chạm khắc có treo một vài chiếc váy trơn, phần trên của váy là một màu đỏ rực, thêu một nửa cổ uyên ương, còn có một chiếc áo màu đỏ tươi rói được theo thẳng tắp, hôm qua Hoa Tỷ Thần đã được mạnh tay xé nát thứ có kiểu dáng như vậy, nên đương nhiên là biết đó chính là cái yếm của Thư Khuynh Mặc...
Ngoài ra, trên bức bình phong còn có bóng một thiếu nữ đang tắm, có thể mơ hồ thấy cánh tay như ngó sen đang vẩy nước, và theo đó cũng có tiếng nước vang lên từ đằng sau bức bình phòng, Hoa Tỷ Thần nhất thời suy nghĩ viển vông, ban đầu muốn lịch sự né tránh và đợi nàng tắm xong, kết quả là khi xoay người trên xà nhà đã vô tình tạo ra một tiếng động nhỏ, bị tai thính của Thư Khuynh Mặc nghe được, vì đề phòng người trong lòng gọi thị vệ trong phủ đến bắt hắn, Hoa Tỷ Thần liền mở cửa sổ ra và đi vào bịt cái miệng nhỏ nhắn đang muốn hét lên của Thư Khuynh Mặc.
Chẳng bao lâu sau, hắn không hề cảm thấy hối hận vì hành vi tiểu nhân giữa đêm khuya xâm nhập vào phòng mỹ nhân đang tắm...
Nhìn Thư Khuynh Mặc nằm trong bồn tắm lớn dưới làn hơi nước lượn lờ, hắn chỉ hận mình vào hơi muộn.
Mái tóc tựa như thác nước, càng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên xinh đẹp hơn, trong làn hơi nước bốc khói, đôi mắt xinh đẹp càng trở nên long lanh hơn, đôi mắt to tròn ướt át trong veo đến cực điểm, khiến trái tim người xem phải tan chảy, làn da trắng và mịn màng của nàng giống như cùi vải thiều Lĩnh Nam vừa được bóc vỏ, đẹp đến nỗi người ta muốn cắn hết miếng này đến miếng khác...
Có mấy sợi tóc đen ướt dính lên bờ vai, sợi tóc dài giống như rong biển chậm rãi chìm vào trong nước, da thịt trần trụi trắng nõn mềm mại giống như ngọc trắng mỡ cừu, cho dù là chén sứ trắng hảo hạng hắn vừa cầm, cũng không trắng mịn bằng làn da tuyết ngọc này của nàng, nó càng tôn lên cái cổ xinh đẹp thanh mảnh của mỹ nhân, bả vai co rụt lại uyển chuyển như cánh bướm, xuống một chút nữa là...
Chính là bộ ngực trắng như tuyết căng phồng thấp thoáng trong cánh hoa hồng nổi trên mặt nước, từ góc nhìn từ trên cao nhìn xuống của Hoa Tỷ Thần có thể nhìn thấy hai quả cầu tuyết mượt mà cao lớn và đồ sộ, dù không có dùng lực ép chúng vào với nhau nhưng vẫn có thể thấy khe rãnh sâu không thấy đáy...
Bởi vì bây giờ cánh tay hắn đang ôm vai Thư Khuynh Mặc, vị trí khuỷu tay có vẻ đặt sai chỗ, hắn di chuyển cánh tay, dường như có thể cảm nhận được khuỷu tay của hắn chạm vào bông hoa đào đỏ trên đỉnh ngọn núi tuyết, khuôn mặt hắn đỏ lên vì bị kích thích, lực trên đôi tay cũng thả lỏng hơn.
Ánh mắt không được tự nhiên liếc nhìn chậu hoa mẫu đơn sắp nở ở góc phòng, ở đó có năm bông hoa đang chớm nở, hai bông trong số đó đang nở rất đẹp, vẻ đẹp rực rỡ khiến người ta kinh ngạc, nhưng dù bông hoa có xinh đẹp đến đâu thì cũng không sánh được với người trước mặt...
Thư Khuynh Mặc gần như không có khả năng phản kháng, chỉ có thể nhìn Hoa Tỷ Thần một tay che miệng nàng, một tay ôm chặt vai nàng, tiếp giáp với cơ thể mang nhiệt độ nóng bỏng của người nam nhân khiến nàng vô cùng mất tự nhiên, cũng phát hiện hình như quả nhỏ trên ngực chạm vào cánh tay của Hoa Tỷ Thầm, quả nhỏ mẫn cảm bắt đầu sưng to lên, thân thể mềm mại ngâm trong nước ấm cũng không nhịn được mà rùng mình một cái, đột nhiên dâng lên một cảm giác ngứa ngáy.
Khuôn mặt nóng bừng lên, nàng cảm giác cả khuôn mặt như bị nhuộm bởi rặng mây đỏ, cả người thấp thỏm trong nước, tránh được lòng bàn tay to lớn che miệng mình của Hoa Tỷ Thần, lùi người về phía sau dựa lưng vào thành bồn, cùng lúc đó cánh tay vội vàng ôm lấy hai bầu ngực trắng nõn, cảm thấy bực bội vì cánh hoa hồng chỉ rải rác dường như không đủ, không biết có thể che được mình hay không...
Chờ đã, tại sao Hoa Tỷ Thần lại nửa đêm mặc đồ đen xông vào khuê phòng của nàng? Đây là khuê phòng của Thư tiểu thư của phủ Tướng quân mà!
Đăng Đồ Tử, mặc đồ đen lén lút đến tìm Thư Thư của hắn? Không phải hắn luôn miệng nói chỉ thích nữ trộm mà hắn nhất kiến chung tình kia thôi sao? Sao lại xuất hiện ở đây, loại đàn ông xấu xa chỉ biết hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt người khác, hạ lưu xấu xa...
Sắc mặt nàng hơi tái đi, ánh mắt nhìn Hoa Tỷ Thần cũng mang theo vài tia tức giận, lúc nàng nói cũng không phát hiện ra trong lời nói của mình có mùi chua nồng nặc, lời nói chứa đầy thù địch: "Trạng nguyên lang của chúng ta sao lại làm quân tử leo xà nhà vậy, ơ không đúng, ta đọc ít sách, hình như dùng quân tử leo xà nhà không chính xác lắm, Hoa công tử rõ ràng là hái hoa tặc một trăm phần trăm, các hạ đến phủ Tướng quân, không phải là vì muốn gặp Thư Thư nhà ngươi chứ... Từ xưa đến nay phủ tướng quân của nhà chúng ta không tiếp khách vào đêm khuya, nếu các hạ không mau chóng rời đi, ta sẽ gọi người đến, thanh kiếm của thị vệ trong phủ Tướng quân từ trước đến nay đều dính máu, binh khí không có mắt vô tình làm công tử của thừa tướng bị thương thì không hay, bây giờ ta không tiện tiếp đãi khách, Hoa thiếu gia đi thong thả, thứ lỗi không tiễn xa được!"
Hoa Tỷ Thần nghe ra được sự ghen tuông trong lời nói của Thư Khuynh Mặc, cũng không dám ngắm hoa nữa, hắn cúi người ghé vào thành bồn tắm, tay chống cằm bình tĩnh nhìn khuôn mặt tức giận của Thư Khuynh Mặc, hai má phồng lên như con sóc nhỏ, dáng vẻ khá là ngây thơ, rất muốn chọc tay vào một cái, chỉ sợ giai nhân này càng thêm nổi nóng trước hành động càn rỡ này, nên đành phải bỏ qua.
Khóe miệng hắn cong lên, thừa nhận câu hỏi của Thư Khuynh Mặc: "Nàng nói đúng, ta đến là để tìm Thư Thư của ta..."
Nhìn lửa giận trong mắt Thư Khuynh Mặc ngày càng dâng cao, nắm tay phải chuẩn bị đánh vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, ngay cả hai con thỏ mập mạp trước ngực của nàng cũng bị lây nhiễm sự tức giận của nàng, run lên bần bật, dường như muốn thoát khỏi sự che lấp của những cánh hoa hồng trên mặt nước, Hoa Tỷ Thần cảm thấy cổ họng khô khốc, hắng giọng giải thích: "Ta muốn đến tìm Thư Thư của ta, hỏi Thư Thư của ta, vì sao lại muốn gạt ta, tại sao lại giả làm một tên trộm, trộm đi thứ quan trọng nhất của ta..."
Thư Khuynh Mặc hơi nhíu lại đôi mày thanh tú, nhìn chằm chằm Hoa Tỷ Thần với ánh mắt nghi ngờ, hai mắt trợn ngược lên: "Thứ gì vậy? Ta không có mang dạ minh châu kia đi, ngươi đừng có muốn đổ oan ta trộm gì đó của ngươi, ta chưa lấy cái gì cả... Nếu nói, ta mượn cái áo rách của ngươi, nó sao có thể là thứ quan trọng nhất của ngươi..."
Hoa Tỷ Thần ngắt lời nàng, hắn nhìn chằm chằm. Con ngươi Thư Khuynh Mặc đảo quanh mọi phía, bàn tay che chắn ngực, gằn từng tiếng nói: "Đêm hôm đó huynh đã khiến ta phải lòng, sao hiện tại lại giả vờ không nhớ gì. . ."