Cô làm nhân viên phục vụ lại không biết quy tắc, đổ hết rượu vang đỏ lên người tôi rồi, định xử lý thế nào đây?
Bây giờ boong tàu này, đám hầu gái các cô đến là để phục vụ nhóm âu phục phẳng phiu và lễ phục lộng lẫy, nhìn qua không phải ai nấy đều ăn mặc đẹp đẽ thể hiện sang trọng sao.
Chỗ này không phải đều là những cô cậu chủ ông bà chủ không chọc vào được sao? Từ đâu lại đến một cậu chủ nhỏ mà chỉ cần ân ái một đêm là có thể cá chép hóa rồng chứ?
Trong lòng Thư Khuynh Mặc còn đang che giấu chuyện lớn cũng không có tâm trạng đi câu rùa vàng gì hết, có điều ngại thân phận của nhân viên phục vụ cũng đành phải hợp tác, dáng vẻ rất hứng thú đến gần phụ họa trò chuyện giết thời gian: "Cậu chủ nhỏ sao? Là ai vậy? Nếu lợi hại đến thế sao không gọi là hoàng tử nhỏ đi?"
Nữ đồng nghiệp đam mê thêm mắm dặm muối thích nhất là phổ cập kiến thức cho đồ nhà quê chưa trải sự đời này, trong giọng nói tràn đầy vẻ ngạc nhiên: "Cậu chủ nhỏ nhà họ Hoa đó, cô không biết sao? Cái gì hoàng tử của những đất nước nhỏ tầm thường kia làm sao có thể so sánh được với người này? Cô như vậy thật là quê mùa nông cạn, cô cũng chưa từng nghe đến cụ Hoa đâu đúng không, vị này ở trong xã hội đen nhưng lại là nhân vật cấp bậc ông lớn một tay che trời oai phong một cõi, hơn sáu mươi tuổi mới có cậu chủ nhỏ này, sau đó ông cụ cũng chuyển vào giới kinh doanh..."
"Thật vậy sao? Oa... Lợi hại quá... Trời ạ..." Thư Khuynh Mặc nghe đồng nghiệp nhân viên phục vụ lải nhải chỉ có thể gật đầu qua loa đáp lời, thỉnh thoảng còn phải phát ra mấy từ kinh ngạc cảm thán để tỏ vẻ trong lòng chấn động, thật ra nội dung nhanh chóng vào tai trái ra tai phải mất hơn nửa...
"A, tôi nói cho cô biết, nếu không phải dưới quyền ông chủ lớn có một thư ký nhỏ đúng lúc là người thân họ xa của tôi, chỉ nói với một mình tôi tin tức cậu chủ nhỏ nhà họ Hoa cũng ở trên chiếc du thuyền này, đưa ảnh chụp của anh ấy cho tôi, nghĩ đến ngộ nhỡ tôi lại cấu kết được với cậu chủ nhỏ cũng may gà chó lên trời... Oa, mặc dù ảnh chụp độ phân giải cực kỳ kém, nhưng cậu chủ nhỏ thật sự đẹp trai vô cùng vô cùng, cái gì tiểu thịt tươi trong làng giải trí kia có xách giày cho cậu chủ nhỏ cũng không xứng! Nếu tôi thật sự có cơ hội ân ái với cậu chủ nhỏ, có phải cho tiền tôi cũng bằng lòng..." Đang nói nữ đồng nghiệp đột nhiên im bặt, ánh mắt dừng ở chỗ nào đó đờ đẫn kỳ lạ, chữ cuối cùng lại không có cách nào phun ra được.
Ngón tay đang vịn trên cánh tay Thư Khuynh Mặc đột nhiên siết chặt lại, móng tay dài suýt nữa nhéo vào trong thịt cô, cô hơi đau không kiềm được hít sâu một hơi, ngẩng đầu chẳng hiểu ra sao nhìn thoáng qua nữ đồng nghiệp đang si mê nhìn về phía xa, bàn tay còn lại vẫy vẫy trước mắt cô ta: "Đau... Chị ra tay nhẹ chút, cô làm sao vậy? Nhìn thấy ma à?"
Nữ đồng nghiệp kích động hất tay cô ra, cũng không quay đầu lại nhìn chằm chằm về phía xa, che miệng dậm chân nhỏ giọng kêu lên: "A! Ma quỷ cái gì! Là thiên sứ có được không, tôi nhìn thấy cậu chủ nhỏ lấp lánh giống như có ánh sáng vàng thiên sứ rồi! Đang ở đó! Mau nhìn đi mau nhìn đi, a a a a! Cô nhìn xem ông chủ lớn của chúng ta dẫn theo một đám vệ sĩ đang cúi đầu khom lưng, anh chàng đẹp trai mặc áo sơ mi trắng đang đứng đối diện trò chuyện với ông ta chắc chắn chính là cậu chủ nhỏ không sai được! Oa oa! Gương mặt không thể chạy thoát được, áo sơ mi trắng không thể bình thường hơn mặc trên người anh, đẹp đến mức người người oán trách chẳng còn lý lẽ gì nữa! Cách xa cả biển người nhưng tôi chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy anh giữa đám người rồi, định mệnh sắp đặt đó chính là người được định sẵn của tôi rồi! Chết mất chết mất, tôi sắp bị cậu chủ nhỏ mê chết rồi!"
Lúc nói chuyện cô gái mê muội kia còn làm động tác ôm tim, hưng phấn giống như người mê trai chưa từng được nhìn thấy ai đẹp trai vậy, nếu trong truyện tranh, chắc chắn hai mắt cô ta sẽ biến thành hai trái tim nhỏ màu hồng luôn...
Thư Khuynh Mặc buồn cười lắc đầu, không kiềm chế được nhìn theo hướng kia.
Có điều không phải cô muốn nhìn xem cậu chủ nhỏ nhà họ Hoa đẹp trai khiến người ta oán trách nhất thế gian như thế nào, dù sao cũng vừa mới gặp được mặt hàng cao cấp như anh trai Ngưu Lang, người đẹp trai bình thường có mê chết ai cũng không lọt được vào ánh mắt của cô...
Là một cảnh sát ưu tú, cảnh sát Thư đương nhiên quan tâm nhất chính là ông chủ lớn của du thuyền trong truyền thuyết, ông lớn xã hội đen ma túy buôn lậu không chuyện ác nào không làm chính là nghi phạm số một của vụ giao dịch không hợp pháp với thế lực nước ngoài này.
Làm nhân viên phục vụ ở tầng thấp nhất, cô đương nhiên không có cơ hội tiếp xúc với ông lớn cao cấp, mà bây giờ thật sự là đang buồn ngủ có người đưa gối đầu, cho dù không thể đến gần, nhìn hành động một chút cũng tốt rồi.
Trong lòng tính toán rất hay, nhưng mà khi Thư Khuynh Mặc xoay người ngước mắt lên, tầm mắt nhìn ra xa lại chỉ có thể nhìn thấy bóng người cao ngất đứng thẳng như ngọc giống như hạc giữa bầy gà giữa đám đông chật chội.
Hừ, thảo nào cô gái mê muội kia nói cái gì mà trong nghìn vạn người chỉ nhìn thấy một người, trong một đống vệ sĩ cao to cường tráng mặc áo đen, dáng người cao lớn mặc áo sơ mi trắng giống như trúc xanh cao gầy thẳng tắp, cái đó cũng giống như quy tắc "Một điểm đỏ giữa bụi rậm xanh thẳm vậy", cậu chủ nhỏ mặc áo sơ mi trắng đương nhiên cực kỳ bắt mắt.
Có điều trong nháy mắt khi nhìn thấy tận mặt vị cậu chủ nhỏ này, Thư Khuynh Mặc quá sợ hãi, khóe miệng còn đang cười nhạt lập tức cứng ngắc lại giống như bị đóng băng vậy!
Đợi đã, có phải cô bị say sóng dẫn đến hoa mắt không!
Cô vội vàng dụi mắt, nhưng hình ảnh con người trước mắt vẫn thật sự rõ ràng như trước!
Không, không! Không! Chắc chắn là hoa mắt, nhìn nhầm rồi!
Cô, cô nhìn thấy cái gì?
Ông lớn được một đám đàn ông cao to mặc áo đen đeo kính râm dây chuyền vàng vây xung quanh đang nhìn chằm chằm, chàng trai tuấn tú đẹp trai mặc áo sơ mi trắng khoan thai dựa vào lan can không để ý chút nào đang nói gì đó, nào có cái gì cậu chủ nhỏ phú quý ngất trời bối cảnh mạnh mẽ, rõ ràng chính là anh trai Ngưu Lang mà cô từng ngủ cùng một đêm nửa tháng trước mà!
Làm sao biết được chứ? Anh trai Ngưu Lang rõ ràng là sinh viên nghèo khoa luật đại học A mà!
Nhưng khi cô nhìn thoáng qua thẻ sinh viên, anh trai không phải tên là, Hoa cái gì ấy, Hoa Tỷ Thần nhỉ! Hoa? Hoa! Ông già nhà cụ Hoa không phải họ Hoa sao!
Cho nên, cô ngủ với cậu chủ nhỏ của nhà họ Hoa, còn coi cậu chủ xã hội đen cao sang quyền quý người ta trở thành Ngưu Lang thấp hèn, cuối cùng còn thưởng cho người ta hai nghìn năm trăm đồng?
Thư Khuynh Mặc cảm thấy đau đầu như sắp nứt ra, đây là vận may gì vậy? Cậu chủ nhỏ mà mọi người tha thiết ước mong được ngủ cùng lại từng ngủ cùng với cô rồi, nhưng đã nói lợi ích sau khi lên giường sợ rằng có thể khiến người ta cả đời không lo cơm áo, làm sao đến lượt cô thật sự trải qua rồi lại mất hai nghìn năm trăm đồng chứ!
Cô có thể đi hỏi cậu chủ nhỏ này trả lại nửa tháng tiền lương cho cô được không nhỉ? Thư Khuynh Mặc còn đang suy nghĩ đã nhìn thấy ông chủ lớn dẫn theo một đám vệ sĩ chào tạm biệt với cậu chủ nhỏ, đoàn người chậm rãi quay về cabin xa hoa trên tầng cao nhất, mà sau khi nhìn xuyên qua đám du khách đi lại như thoi đưa trên boong tàu, lại nhìn thấy ông già người nước ngoài mắt xanh tóc vàng vô cùng quen mắt, Thư Khuynh Mặc cũng nhanh chóng buông ly rượu trong tay xuống, lén lút đi theo...
Vất cả lắm mới biết được bóng dáng của mục tiêu phạm tội, thấy dấu vết hành động vô cùng đáng ngờ giống như sắp tiến hành giao dịch vũ khí, lúc này làm sao Thư Khuynh Mặc còn lo lắng anh trai cậu chủ gì nữa chứ, cô phải chấp hành nhiệm vụ nằm vùng, đó là điều quan trọng nhất!
Quyết định thật nhanh cầm khay bưng mấy ly rượu đỏ lên, đi về phía phòng khách xa hoa trên tầng cao nhất, thấy hành lang cabin này vừa chật hẹp lại vừa trống trải đang ở ngay trước mặt, Thư Khuynh Mặc hẳn là nên đi tới nghe động tĩnh ở mỗi cửa phòng một chút, sau đó phá cửa xông vào bắt kẻ đang phạm tội quả tang, lúc này trong lòng đột nhiên dâng lên căng thẳng.
Cô làm như vậy không phải là quá manh động rồi sao? Lực lượng chi viện của đội cảnh sát còn chưa đến, đừng nói cô không mang theo súng, cho dù có mang theo cô cũng chỉ lẻ loi một mình, chẳng lẽ còn có thể đối phó với những vệ sĩ xã hội đen cực kỳ hung ác kia sao?
Đợi đã, không đúng, hình như là lạ ở đâu đó? Đúng vậy, vệ sĩ đâu?
Nếu bên trong thật sự đang tiến hành giao dịch vũ khí, tốt xấu gì vệ sĩ cũng nên bảo vệ trông coi bên ngoài căn phòng thật nghiêm ngặt chứ! Chết tiệt, có phải cô trúng kế rồi hay không!
Làm sao bây giờ? Không phải là hôm nay cô sẽ chết ở đây chứ, nghe nói xã hội đen đối xử với cảnh sát nằm vùng tàn nhẫn nhất, cô sẽ không bị ném xuống biển cho cá mập ăn chứ, kiểu chết không toàn thây chôn trong bụng cá này cũng quá thê thảm rồi! Cô còn nghĩ cho dù mình có hy sinh vinh quang cũng phải để lại toàn thây được chôn cất tử tế ở nghĩa trang liệt sỹ chói lọi cơ!
Thư Khuynh Mặc sợ đến mức bàn tay đang cầm khay cũng run lên, giác quan thứ sáu của cô nói cho cô biết nhất định hành động đã bị bại lộ rồi, bây giờ mới đi có khi nào đã quá muộn hay không!
Cô nơm nớp lo sợ xoay người muốn bỏ chạy khỏi khúc quanh, vừa mới nhấc chân lên bất ngờ lao vào lồng ngực một người đàn ông, cơ bắp rắn chắc quen thuộc, hương thơm cây cỏ quen thuộc... Hả? Thật sự là rất quen thuộc!
Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, khay ly rượu đã đổ xuống vang lên âm thanh "loảng xoảng", đồng thời giọng nam mát lạnh quen thuộc nồng đậm nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: "PC4372996 Thư Khuynh Mặc, kế hoạch của cảnh sát các cô đã bị lộ. Từ khi cô vừa mới bước chân vào phòng khách tầng này đã bắt đầu rồi, cũng đã bị bọn họ khóa chặt mục tiêu nghi ngờ là cảnh sát nằm vùng rồi, nếu muốn thoát khỏi nghi ngờ thì nhanh chóng diễn kịch, mau giả vờ thành cô hầu gái quyến rũ muốn dụ dỗ tôi lên giường đi!"
Nhanh chóng thì thầm xong, lúc này người đàn ông mới kéo dài khoảng cách với cô, sắc mặt lạnh lùng nghiêm khắc nói: "Cô làm nhân viên phục vụ lại không biết quy tắc, đổ hết rượu vang đỏ lên người tôi rồi, định xử lý thế nào vậy?"