Xa phu cung kính vâng dạ, sau đó ngừng xe ngựa ở ven đường, tắt đèn, cầm dù giấy đi xuống xe ngựa, trở về vương phủ...
Trong xe, Thư Khuynh Mặc nghe Hoa Tỉ Thần phân phó, do dự mở miệng.
"Vương gia, ngài..." Ngài làm gì mà lại dùng tay nắm ngực ta, lại còn bảo xa phu rời đi, còn bảo tỳ nữ chuẩn bị quần áo cho ta..." Nghĩ lời này thật sự không phải là lời của một tiểu thư nhà quan nên nói, mới chần chừ nói tiếp: "Vương gia, xa phu rời đi như thế, vậy sự an toàn của vương gia ngài..."
Nàng nói chuyện nhưng vẫn không quên khẽ dịch chuyển thân thể, muốn lấy tay đặt trên ngực mình xuống.
Nhưng cái này... Dường như không hợp lễ...
Hơn nữa, chẳng biết tại sao dưới nhiệt độ nóng bỏng của bàn tay, nụ hoa nhỏ trên ngực sữa dường như trở nên thô ráp, căng cứng, giống như muốn nhô lên vậy.
Nếu thật sự nó nhô lên đâm vào bàn tay vương gia, chuyện này chẳng phải... Chẳng phải rất mất mặt sao...
"Bổn vương có hộ vệ ẩn thân vào chỗ tối, lặng lẽ theo sau bảo vệ ta chú đáo... Nhưng mà Thư tiểu thư không cần khách sáo, ta chỉ tiện tay sờ một chút đã phát hiện quần áo của tiểu thư ướt đẫm lạnh buốt, vì sao không nói rõ với bổn vương. Nếu bị lây nhiễm phong hàn, bổn vương cũng không đành lòng. Tuy rằng trong xe có lò sưởi huân hương, nhưng cũng không thể nào làm tan cơn lạnh này..." Hoa Tỉ Thần nhíu mày, sau đó theo ý nàng mà bỏ tay trên ngực nàng ra. Thừa dịp nói chuyện mà nâng tiểu nữ nhân trong ngực đặt lên giường êm, còn cởi áo ngoài của mình che lên người Thư Khuynh Mặc, bọc lấy thân thể mềm mại ướt đẫm kia...
Động tác nhẹ nhàng hợp lý, dáng vẻ quân tử đứng đắn lễ độ, không luống cuống, không vội giải thích: "Mặt khác, bổn vương cũng thấy xe này quá nổi bật, đưa tiểu thư về sợ là người có ý xấu sẽ làm tổn hại thanh danh của tiểu thư, dùng xe ngựa của Hoa Dương sẽ tránh được nhiều phiền phức. Tuy bổn vương tính toán chi li không muốn bỏ qua chuyện khi nãy, nhưng cũng không thể để tiểu thư mặc y phục ẩm ướt mà bị nhiễm phong hàn. Chuyện trừng phạt thì sau này hãy nói, bây giờ Thư tiểu thư hãy cởi y phục ẩm ướt ra đã, tạm thời khoác áo ngoài của bổn vương đi. Thư tiểu thư sẽ không sợ bổn vương nhìn trộm chứ..."
Hoa Tỉ Thần đường hoàng tẩy trắng cho hành vi hèn hạ cợt nhả của mình khi nãy, nói gần nói xa còn tỏ ra quan tâm thương xót cho thân thể giai nhân. Đặc biệt là sau khi hắn dứt lời cũng không quên đưa lưng về phía vương gia khi mình chỉ mặc áo lót. Dáng vẻ không nhìn điều bậy, quân tử thẳng thắn vô tư của người trước mắt làm cho Thư Khuynh Mặc bỏ xuống tâm phòng bị. Vương gia hành động tinh ý như thế, thảo nào khiến nhiều thiếu nữ hâm mộ như thế...
Nhưng nàng lại không biết Hoa Tỉ Thần đã tính toán, đã lập kế hoạch sắp xếp mọi chuyện cần thiết không hề có chút sai sót. Loại tiểu thư khuê các không rành thế sự này đương nhiên chỉ có thể rơi vào trong cạm bẫy của vương gia tâm cơ thâm trầm, phúc hắc gian xảo này. Nàng đang từng bước nhảy vào mà không biết...
"Không không không... Tạ vương gia quan tâm..." Thư Khuynh Mặc nhát gan, tất nhiên sẽ không dám nghi ngờ người địa vị cao quý như vương gia sẽ làm làm việc nhìn trộm hạ lưu như thế. Nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp và góc nghiêng anh tuấn kia, mắt nhìn thẳng về phía cửa sổ, nàng cũng yên lòng....
Đặc biệt là mới vừa rồi còn được vương gia quan tâm thân thể, trong lòng nàng cũng vô cùng cảm kích. Tuy nàng vẫn còn hơi bối rối, nhưng mà vương gia cũng nói không sai, còn quay người đi chỗ khác tỏ vẻ tôn trọng. Nếu nàng lại làm bộ làm tịch thì cũng không tốt lắm, nên chỉ có thể nghe lệnh, từ từ cởi váy sam ướt sũng ở trong ra. Hơn nữa nói thật, quần áo ẩm ướt lạnh lẽo kia dính vào da thịt non mềm làm cho cả người cảm thấy không thoải mái. Vải lại còn dính vết bùn bẩn, bây giờ cò thể cởi lớp quần áo này xuống, Thư Khuynh Mặc cũng thở phào nhẹ nhõm...
Đầu tiên, nàng cầm áo ngoài sạch sẽ của vương gia vừa cởi ra để trên giường êm, cởi xuống từng kiện quần áo của mình, cởi đi lớp váy áo ướt sũng. Cuối cùng khi cởi đến chiếc yếm và quần lót, nghĩ đến hai thứ này cũng ướt đẫm,
nếu không cởi ra, khi trùm áo khoác ngoài của vương gia lên cũng sẽ làm ướt cả áo khoác ngoài sạch sẽ kia...
Hơn nữa, cảm giác quần áo ẩm ướt dính dính vào người thật sự làm người ta khó chịu, chứ đừng nói đến việc quần lót giống như còn dính dấu vết kì lạ. Trông dấu vết kia giống nước, trong suốt nhưng lại dính dính, làm cho nơi giữa hai chân ẩm ướt, rất là kì lạ...
Không phải vừa rồi vương gia có phân phó, một lát sẽ có quần áo mới tinh được mang đến hay sao, bây giờ tạm thời cởi ra hết cũng là kế tạm thời mà thôi. Nghĩ đến đây, nàng vui vẻ cởi nút buộc cái yếm, cởi quần lót trên đùi, cũng không quên cởi giày vớ ướt sũng ra, nghiêng đặt lên giường êm. Lúc này nàng mới trùm áo ngoài sạch sẽ của vương gia vào…