Nữ cảnh sát khoanh tay trước ngực, ngửa đầu khinh thường liếc nhìn tên tặc trưởng thành trước mặt. Ngoài ý muốn phát hiện tên nay có khuôn mặt rất được, tướng mạo tuấn mỹ như ngọc.
Con người luôn dễ dàng phát thiện tâm đối với những thứ đẹp đẽ, nữ cảnh sát cũng không ngoại lệ, cô lười nhác thẩm vấn: "Nhìn tướng mạo của cậu cũng ngay thẳng tài giỏi, sao lại lạc lối đến mức đi ăn trộm? Nhìn cậu lật tung nhà tôi lên như thế này, tôi cũng không biết bị trộm mất cái gì đây! Nói nhanh, trộm cái gì trong nhà tôi, sớm thú nhận mới có thể được xử lí khoan dung!"
Tên tặc cao một mét tám chín nhìn từ cao xuống, góc độ này vừa vặn khiến anh nhìn thấy hết toàn bộ, nhìn rõ ràng cặp vú đầy đặn trắng nõn của vị cảnh sát hoa khôi bị bộ đồng phục cảnh sát bó sát người làm nổi bật khuôn dáng.
Mảng lớn tuyết trắng xốp giòn như được vỗ lên một lớp phấn, nhìn vào mắt là cảnh đẹp ý vui. Anh không tự nhiên liếm liếm môi một cái, không biết là thẹn thùng hay bẽn lẽn, âm thanh nói chuyện cũng nhỏ thần kỳ: "Tôi cạy mở két sắt của chị, trộm một chút vòng cổ kim cương, còn cả vòng ngọc thạch..."
Tiếng nói ấp úng nhỏ như muỗi kêu khiến nữ cảnh sát không nghe rõ, không khỏi tiến sát lại, chậm rãi lắng nghe kỹ hơn: "A? Trộm gì cơ? Két sắt? Cái gì? Cái gì của tôi? Vòng cổ?"
Lại không biết khi nghiêng thân qua, đôi thỏ trắng trước ngực bị ép càng chói mắt, chen chúc khiến khe núi càng thâm thúy tối sâu hơn, theo hô hấp phập phồng của cô còn mơ hồ nhấp nhô nảy nảy, còn cả một ít quầng vú như vầng trăng trắng lộ ra khỏi viền áo.
Cảnh đẹp tuyệt sắc như vậy, không thể bảo là không gợi cảm, không thể chối là không hấp dẫn người. Đúng là quá quyến rũ, quá câu dẫn, người đàn ông miệng đắng lưỡi khô, khí huyết sôi sục...
Nữ cảnh sát không biết mình đã vô thức bày ra cảnh xuân rốt cuộc cũng nghe rõ được nội dung, sắc mặt đại biến: "Cái gì? Trộm đồ trong két sắt của tôi! Nó là đồ rất quý giá! Vòng cổ kim cương, nhẫn kim cương của tôi đều rất đắt đấy, đều là bảo bối của tôi hết!"
"Nhanh nhanh, giấu ở đâu? Mau giao ra đây! May mà tôi trở về sớm bắt cậu ngay tại trận, không đã phải thiệt hại lớn rồi! Cô vừa lẩm nhẩm may mắn đồ vật không bị mất vừa lật mở túi của tên tặc. Bàn tay nhỏ bé đảo loạn xạ trên người của người đàn ông muốn tìm bảo bối đã mất của mình: "Hử? Sao trong túi áo không có, cậu giấu ở đâu? Phải để trong túi quần hay không?"
Tìm trên áo không có kết quả, nữ cảnh sát kiên quyết muốn tìm trong túi quần, kết quả vừa hạ mắt xuống đã thấy đồ vật cực kỳ dễ gây chú ý ở giữa háng người đàn ông, hoàn toàn không thể bỏ qua nơi dưới rốn ba tấc đó được...?
Dù nơi nào đó mới chỉ là trạng thái nửa cương cứng nhưng thứ kia đã trướng phồng khổng lồ thành một cái "lều nhỏ".
Thứ hùng hậu như vậy làm nữ cảnh sát sững sờ, khuôn mặt bị đốt nóng bừng, buộc phải dừng lại bàn tay nhỏ bé, không lục soát khắp nơi nữa.
Cô lúng túng ngẩng đầu, nhìn người đàn ông, mắng: "Hạ lưu! Vô sỉ! Cậu làm sao vậy hả? Sao lại... Ôi chao không nói nữa, nói mau, cậu giấu bảo bối của tôi ở chỗ nào?"
Tên tặc cũng ấm ức, giải thích đoàng hoàng: "Cảnh sát à, chị hỏi nên tôi nói thật... Bảo bối của chị tôi không giấu trong túi, túi không an toàn, tôi... tôi sợ bị phát hiện nên đã bí mật giấu trong đũng quần, dù hơi kỳ quái nhưng có thể chắc chắn không bị người khác phát hiện... Còn cái câu hạ lưu vô sỉ chị vừa mới nói! Cái này đừng trách tôi, dù sao tôi cũng là một người đàn ông bình thường."
Nghĩ đến vừa bị cảnh sát chỉ trích, anh ngượng ngùng bổ sung thêm: "Cái, cái bộ vú trắng của chị vừa lớn vừa nặng, nằm sau đồ lót lại không an phận cứ tràn ra ngoài, còn bóng trắng bay thẳng vào trong mắt tôi... Tôi chỉ là người thường, chưa từng được nhìn thấy bầu vú to tròn đẹp đẽ như của cảnh sát. Trong thời gian ngắn bị ngây người, hơn nữa tay của chị vừa mềm vừa trơn, còn sờ qua lại trước người tôi, một lát đã cọ ra lửa... Cái thứ trong đũng quần tôi không thể điều khiển được, nên là cương cứng nóng lên, tôi không có biện pháp..."
"Câm miệng! Không được nói nữa!" Nữ cảnh sát không ngừng che ngực, cô không ngờ tên tặc này lại dám giấu bảo bối của mình trong đũng quần, nhất thời nghẹn họng nổi trận lôi đình.
Suy nghĩ đến giá trị của các món bảo bối, cô nhẫn nhịn cả buổi mới chặn được cơn giận. Cô lại đi tìm một tấm khăn sạch sẽ đặt trên mặt bàn.
Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ rồi quay lưng đi, nghiến răng nghiến lợi nói với tên tặc đáng ghét nọ: "Cảnh cáo cậu, không được giở trò gì... Tự cậu phải cầm bảo bối của tôi từ... từ trong chỗ kia lấy ra, để lên cái khăn này... Tên chết tiệt cậu lại giấu ở đó, tôi còn phải đi tẩy rửa đây này..."
Sau đó nghe thấy người đàn ông thận trọng nói: "Chị cảnh sát à, chị quên hai tay của tôi bị còng rồi sao, không cầm được... Nếu không thì, hay là chị thò tay cầm, vậy tôi mới không chạy được..."
Nữ cảnh sát hít vào một hơi thật sâu, quay người nhìn thấy chỗ kia của người đàn ông nhô lên cao cao, lại so với cái lều vải vừa nãy cương cao...
Không khỏi tức dận giậm chân, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp: "Hừ, tự tay thò cầm, cậu nghĩ hay lắm! Cậu đừng hòng giở trò gì, tôi mở còng tay ra cho cậu, mau lấy bảo bối của tôi ra khỏi... khỏi đũng quần của cậu, một giây tôi cũng không chờ được..."
Nhưng khi cô vừa cầm chìa khóa mở còng tay, tên tặc đã sớm có mưu đồ bất ngờ tung một chiêu lưu loát vào cô.
Sức mạnh của nam và nữ vốn có khác biệt rất lớn, dưới đại lực trấn áp của người đàn ông, vốn nữ cảnh sát không có phòng bị chưa kịp phản kháng, tay đã bị giam ra sau không thể động đậy.
Cô vừa định thúc một khủy tay thì lại nhanh chóng bị khống chế, tiếp theo cổ tay hơi ngứa, tai lại nghe thấy một tiếng "cách" thanh thúy, cái còng tay nhỏ bé vừa còn nằm trên cổ tay người đàn ông, trong nháy mắt đã đeo lên cổ tay trắng trẻo của cô.
Cô thử giãy vài cái nhưng cũng không thể thoát khỏi giam cầm trên cổ tay, đành phải tức giận quay mặt nhìn tên tặc đằng sau, nhưng thấy trên khuôn mặt anh tuấn vô song ấy là biểu cảm lãnh đạm thờ ơ, hoàn toàn không còn bộ dáng nhát gan làm người ta thả lỏng cảnh giác.
Không xong, quả nhiên bị tên này giả bộ nhát gan lừa rồi!
Nữ cảnh sát thầm nghĩ không ổn, cổ tự trấn định nghiêng đầu gắt với người đằng sau, muốn âm thầm thò tay vào báng súng giắt sau thắt lưng: "Phản kháng vô nghĩa, mau thả tôi ra! Lá gan của cậu lớn thật đấy, vốn chỉ có tội móc túi trộm vặt, giờ tội thêm tội, chống đối mệnh lệnh lại tăng thêm đánh lén cảnh sát! Ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, tôi còn có thể thương lượng với cấp trên xử lý khoan dung với cậu!"
Nhìn thấy ánh mắt như lửa nóng phẫn nộ của nữ cảnh sát, tên tặc như không nghe thấy tiếng cảnh cáo quang minh chính đại không thực tế của cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười yếu ớt cực kỳ lạnh nhạt: "Không ngờ cảnh sát của chúng ta lại là một người đàn bà dâm đãng như thế, trông thấy đại bảo bối mê người trong đũng quần ông đây đã không chịu được muốn ông đây mang nó ra ngoài... Còn cái gì mà một giây cũng không đợi được, ôi ôi, cảnh sát hoa khôi xinh đẹp của chúng ta đã bao lâu rồi chưa được đàn ông yêu thương vậy? Không sao hết, ông đây nhất định sẽ thỏa mãn em..."
Đang nói, ngón tay gợi tình của người đàn ông trượt từ phần eo nhỏ như liễu của nữ cảnh sát lên, đầu tiên giật bao súng "Desert Eagle" bên eo cô ra, lại nằng nặng bóp bóp cái mông to tròn ngạo nghễ của cô.
Anh thấp giọng cười nhẹ: "Ôi, nhìn mông của tiểu thư cảnh sát căng tròn đến mức sắp xé toạc làn váy này, cái mông lẳng lơ vểnh cao như thế, không phải là để đàn ông kiểm tra nhào nặn một phen hay sao, không hiểu sao trong cục cảnh sát lại trộn vào một người dâm đãng ngực to mông vểnh nhỉ? Ôi, vuốt một cái thôi cảm xúc không tồi chút nào, ông đây từng vuốt mông nhiều đàn bà mà mông của tiểu thư cảnh sát là thích vuốt nhất, cảm xúc thích nhất!"
Nữ cảnh sát chưa bao giờ bị khinh bạc xoa nắn mông như vậy, bờ mông trắng đang bị sờ soạng bỗng nhiên run lên, hơn nữa tay sờ vị trí để súng thấy trống không, toàn thân vừa thẹn vừa vội, không khỏi giãy giụa mạnh hơn.
Miệng không kìm được mà tức giận trách mắng: "Lớn mật, tôi nói là bảo bối để trong két sắt của tôi, là kim cương của tôi... Ai nói, nói cái kia của cậu, thật là một tên không biết xấu hổ... Dám sờ... sờ mông tôi... Không muốn sống nữa có phải không! Còn dám nói năng vơ vẩn như thế với tôi, cái gì mà dâm... Cậu dám chạm vào tôi, đúng là muốn chết mà, tên khốn này..."