Có điều con khỉ biết rõ đóng kịch phải đóng đến cùng, ánh mắt sâu sắc của hắn chuyển động, đột nhiên sắc bén hơn mấy phần.
Sau khi tìm được lý do hợp lý nhất thì nói chuyện càng ngày càng đúng lý hợp tình: "Nàng quả nhiên là một tiểu yêu tinh đến để ăn trộm đào tiên, đây chính là chứng cứ vô cùng xác thực! Ô hay, nàng cho rằng nàng giấu quả đào dưới vạt áo thì ta sẽ không phát hiện được hay sao?"
Nói xong hắn mượn cơ hội nâng đôi tay to đầy lông của mình lên, nặng nề đặt lên vú ngọc phồng lên đầy đặn mập mạp trước ngực tiểu tiên nga áo tím: "Thật to gán, dám ăn trộm đào tiên ngay dưới mí mắt của Tề Thiên Đại Thánh ta đây, còn không phải bị đôi mắt sáng suốt của ta nhìn thấu ngay tại chỗ sao! Nhìn kích thước này, hình dáng này, nhất định là trộm được mấy quả đào tiên to nhất ngon nhất trong vườn của bản Đại Thánh rồi..."
Tay còn lại mò lên vị trí cánh mông vểnh cao trắng nõn, hai tay khống chế lực tay nhẹ nhàng sờ lên: "A... Sờ lên mềm mại non mịn, dáng vẻ còn cực kỳ đàn hồi, nhất định là quả đào tốt nhất đã chín! Nàng nhìn xem kích thước quả đào này khiến Đại Thánh ta khó mà cầm bằng một tay được, quả đào này không biết ngọt đến mức nào! Hừ, hay cho một tiểu yêu tinh to gan còn mơ tưởng muốn giấu giếm, còn không phải bảo bản Đại Thánh bắt nàng hiện ra hình dáng thật sao!"
Tiểu tiên nữ áo tím chỉ cảm thấy ngực mình và mông bị bàn tay lông tơ nóng bỏng của Tôn Ngộ Không sờ lên bóp mạnh, thân thể nhạy cảm không kiềm lòng được run lên...
Đừng, Đại Thánh đang làm gì vậy? Thật kỳ quái, thật xấu hổ...
Hơn nữa, hắn vừa nói gì cơ?
Quả đào chín vừa to vừa ngọt, vậy là đang nói nàng ăn trộm đào nhét vào ngực sao? Nhưng mà nàng không ăn trộm, rất oan uổng...
Rõ ràng chẳng qua, chẳng qua chỉ là bộ ngực và cái mông của nàng trời sinh tròn một chút vểnh một chút đầy đặn một chút thôi mà, nàng từng nghe nói Đại Thánh là một con khỉ đá một phương được trời đất sinh ra nuôi dưỡng, không biết hình dạng thân thể con gái cũng là chuyện có thể thông cảm được, nhưng nàng đường đường là tiên nữ dưới trướng Vương Mẫu cũng không thể mơ hồ chịu nỗi oan này được! Nhưng nếu nói Đại Thánh sờ vào bộ ngực và cái mông của con gái, thật sự khó mà mở miệng được...
Tiểu tiên nữ còn đang do dự đã phát hiện con khỉ hư hỏng này tò mò vuốt ve xoa nắn, dường như vì xúc cảm quá tuyệt nên còn sờ đến nghiện, bàn tay nóng hổi đầy lông xoa nắn không ngừng nghỉ, trong tay lập tức không khống chế được sức mạnh khiến tiểu tiên nữ hét lên sợ hãi, tiếng rên rỉ mềm nhũn mê hoặc đến mức có thể bấm ra nước: "A... Đừng mà... Đừng sờ..."
Sắc mặt tiểu tiên nữ cũng nóng lên theo, rặng mây ửng hồng trên má đào đã thẹn thùng lộ ra vẻ diễm lệ như đào mận, tiên nga xưa nay kiến thức uyên bác hiền thục dịu dàng giờ phút này cũng không thể không xấu hổ nhìn Tôn Ngộ Không với ánh mắt cầu xin, miệng lắp bắp giải thích: "Đại Thánh ngài nói oan cho tiểu tiên rồi... Đại Thánh... Tiểu tiên không có... Không trộm đào lại càng không... Không có giấu đào dưới vạt áo, Đại Thánh ngài sờ nhầm chỗ rồi, đó là ngực... Bộ ngực của tiểu tiên, còn có... Còn có..."
Nói ra hai chữ bộ ngực đã là giới hạn cuối cùng của tiểu tiên nữ, nàng tuyệt đối không thể nói ra hai chữ cái mông được, trong đôi mắt đẹp lộ ra ánh nước xấu hổ không chịu nổi.
Chỉ im lặng nhìn con khỉ, nhìn hắn nhân từ đột xuất mà cởi bỏ giam cầm với nàng.
Tôn Ngộ Không nhìn tiểu tiên nữ của hắn vừa thẹn vừa giận trong lòng mềm mại lại có ngọn lửa nóng, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp của tiểu tiên nữ chứa một hồ nước thu dịu dàng chứa đầy sương mù nhàn nhạt, lúc nói chuyện một cái nhướn mày một cái liếc mắt, vẻ quyến rũ trong ánh mắt chuyển động lan tràn ra ánh sáng hơn người rạng rỡ như hoa hồng.
Màu đỏ ửng mơ hồ còn có hương thơm thoang thoảng từ gò má hoa đào mềm mại của nàng nhuộm đến vành tai, tất cả đều dâng lên ánh sáng đỏ ửng rung động lòng người, dường như tầng tầng lớp lớp cánh hoa mẫu đơn cẩn thận nở rộ sáng sủa dáng hoa thẹn thùng, rất rung động lòng người...
Con khỉ từ đá nứt ra nhìn thấy chợt cảm thấy trái tim yếu đuối rung động, thứ dưới háng cũng hơi hơi sưng lên, cứng dần lên.
Hắn hơi rùng mình, ô hay một tiếng che giấu vẻ không được tự nhiên của mình, nói năng lừa gạt: "Ô hay, tiểu yêu nàng thật to gan... Ngực cái gì chứ, nàng nhìn xem ngực của bản Đại Thánh rõ ràng là bằng phẳng thân thể cường tráng, nhưng ngực của tiểu yêu nàng lại vừa to vừa mềm, nào có đạo lý như vậy... Rõ ràng chính là tiểu yêu nàng to gan đến ăn trộm quả đào to nhất ngọt nhất giấu dưới quần áo... Tiểu yêu tinh đừng nhiều lời lừa gạt nữa, còn không mau trả lại quả đào to cho bản Đại Thánh..."
Đại Thánh cuối cùng cũng tìm được lý do đàng hoàng để cởi quần áo tiểu tiên nữ cảm thấy kích động, nghiêng người đi về phía trước mấy bước, hai người đứng rất gần nhau, hương thơm cơ thể ngào ngạt trên người tiểu tiên nữ lọt hết vào mũi hắn quanh quẩn không rời.
Hắn thật sự không nhịn được nữa, nhắm thẳng vào tiểu tiên nữ gần trong gang tấc bấm quyết làm phép, trong miệng lẩm bẩm: "Thiên địa vô cực, càn khôn biến hóa, phá y chú lai, phá..."
Chữ "phá" cuối cùng vừa dứt, tiểu tiên nữ đã cảm thấy trên người mát lạnh, ban đầu tím nhạt và tím sẫm quấn thành bộ tiên y váy dài quần lụa không có khe hở nay đã bay ra bốn phía rách thành từng mảnh.
Vải dệt màu tím rất mỏng theo yếm vàng cùng quần lót màu trắng đều tản ra rơi lả tả xuống cạnh chân nàng, nàng còn chưa kịp kêu lên sợ hãi, toàn thân đã hoàn toàn trần trụi đứng trước mặt Đại Thánh kia.
Ngay trong nháy mắt khi áo tiểu tiên nữ rách nát, Tôn Ngộ Không đã lặng lẽ vung tay thiết lập một tấm chắn thiên nhiên không sờ được không nhìn thấy, có thể che chắn để các thần tiên bên ngoài không nhìn thấy cảnh tượng trong này, sao có thể để người bên ngoài nhìn thấy tiểu tiên nữ của hắn, cảnh đẹp người đẹp tuyệt không thể tả linh hoạt sống động này chỉ có thể để một mình Tôn Ngộ Không hắn nhìn thấy mà thôi.
Hắn sờ mũi tỏ vẻ hứng thú cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy hai bé đào tiên đáng tiên trước ngực tiểu tiên nữ không còn quần áo và dây yếm trói buộc quấn chặt, rất giống như hai con thỏ mập bị kinh sợ không ngừng run rẩy, vú thịt mềm mại trắng như tuyết không giống bạch ngọc nõn nà mà còn trơn bóng động lòng người hơn cả bạch ngọc nõn nà.
Hai vú tròn trắng như phấn non mềm nặng trịch đẹp đến kinh người, giờ phút này run rẩy nhấp nhô không yên, có vẻ cực kỳ gấp gáp thoát ra khỏi sự trói buộc của quần áo.
Vú trắng kiều diễm, rãnh giữa hai vú sâu không thấy đáy bên cạnh hai vú mượt mà cực kỳ chật chội, đỉnh tuyết trắng ngần giống như đồi tuyết tự nhiên như phấn như ngọc, bên trên còn có hai đóa mai đỏ kiều diễm tô điểm, đẹp không tả xiết, xinh đẹp đến mức gần như khiến người ta ngừng thở...
Đợi đến khi hắn tỉnh táo lại, bàn tay đã không nhịn được đặt lên vú trắng vểnh cao đầy đặn tròn trịa của tiểu tiên nữa, không còn quần áo ngăn cản trực tiếp chạm vào, lòng bàn tay tràn đầu cảm xúc co dãn mềm xốp non mịn, nhìn lòng bàn tay đang nâng nơi tuyết trắng non mềm đồ sộ tươi đẹp hơi chìm xuống, cặp vú đầy đặn mịn màng gần như không ai có thể nắm giữ bằng một tay động lòng người thật sự khiến máu nóng toàn thân người ta kích động, toàn bộ đều đi xuống tụ tập ở chỗ kia.
Cũng chẳng biết tại sao thế mà lại khiến hắn nhớ lại so sánh mà trước đây hắn từng nói bừa, vú mềm cao vút thơm ngon trong trắng như thoa phấn nhưng thật sự lại giống đào tiên ngon lành đã chín, quả đào to mềm trắng như tuyết, dưới lớp vỏ cất giấu thịt quả ngọt ngào đầy đặn mê người, vú thịt hơi run rẩy dịu dàng trơn trượt, dịu dàng cẩn thận dẫn dụ con khỉ đầy lông thích ăn đào đến liếm một cái cắn một cái.
Dường như chỉ cần một miếng thôi, sẽ có nước đào ngọt ngào thơm ngát tràn ra, cũng có thịt đào vừa vào miệng đã tan ra khiến miệng người ta tràn đầy hương vị thơm ngọt, Tôn Ngộ Không không nhịn được bị dụ dỗ đến mê hoặc, cúi đầu cắn lên hai quả đào tiên ngon miệng nhất cũng xinh đẹp nhất trên đời...