Giọng nói này, rất quen...
Hình như, hình như là người đứng đầu bá quan văn võ khi thi đình ngày đó, hình như là nhiếp chính vương bên cạnh tiểu hoàng đế...
Còn nhớ lúc đó nàng lấy thân phận tiến sĩ đứng đầu bước vào đại điện Kim Loan, sau khi viết xong bài thi đình dáng vẻ rũ mắt cùng những thí sinh khác đứng thẳng bên cạnh, đợi lần lượt đọc tên, khi đó trong lòng nàng vô cùng thấp thỏm sợ hãi.
Tiểu hoàng đế gần mười ba tuổi ngự bút khâm chấm nàng là Thám hoa kỳ này, nàng còn chưa kịp dập đầu quỳ xuống cảm tạ ơn hoàng đế, đã nghe thấy nhiếp chính vương đứng bên cạnh phản bác ý kiến của đế vương.
Nhiếp chính vương là em trai nhỏ nhất của tiên đế, cũng là hoàng thúc ruột của tiểu hoàng đế, trước khi tiểu hoàng đế trưởng thành tạm thời nhiếp chính, có thể nói là người uy danh lừng lẫy quyền lực nghiêng ngả triều đình...
Hắn khong quan tâm đến quần thần bên dưới, ngay tại chỗ nặng nề hắng giọng đọc bài luận văn của nàng, nói giữa những hàng chữ của vị thí sinh này giống như rất hiểu biết về đời sống khó khăn của dân chúng, một lời chuẩn xác, từng câu vang dội mạnh mẽ trong lòng có xã tắc dân chúng. Trong số các bài đặc biệt tiến cử nàng là người đứng đầu năm nay, chấm là Trạng nguyên kỳ này.
Khi đó, sau khi nàng tạ ơn còn từng đánh bạo ngẩng đầu nhìn thêm mấy lần, mặc dù đã rời đi rất xa, nhưng trong lúc nhìn thoáng qua đã thấy được đường nét tuấn tú hơn người của nhiếp chính vương đại nhân, ngờ ngợ có đến năm phần tương tự với người trước mắt này...
Gương mặt giống nhau, giọng nói cũng rất quen!
Chẳng lẽ là nhiếp chính vương? Nhiếp chính vương hoàng thúc ruột của bệ hạ! Trời ạ, đây chính là nhiếp chính vương sao?
Nhưng đường đường là nhiếp chính vương xuất thân phú quý, tại sao lại mặc màu xanh trắng không được ai chú ý, đêm khuya một mình bụi đất mệt mỏi xuất hiện ở cửa viện Hàn Lâm của mấy người đọc sách này?
Trong lòng Thư Khuynh Mặc suy nghĩ xoay chuyển, có điều vẫn chắp tay lên cao, khách sáo từ chối lời ca ngợi của vị này: "Nào dám nào dám? Ơn trời mênh mộng, bệ hạ chấm kẻ hèn này đứng đầu kỳ thi này lại còn ban cho chức vụ Học sĩ viện Hàn Lâm, kẻ hèn này đương nhiên phải cống hiến sức lực vì triều đình hết lòng trung thành vì nỗi khổ cực của dân chúng rồi, trước mắt dân chúng Tây Nam sống nay đây mai đó ngày đêm vất vả, kẻ hèn này có thiếu ngủ mấy đêm cũng chẳng đáng kể gì!"
Nàng ngẩng đầu nhìn vị thư sinh áo xanh nhiếp chính vương như thật như ảo này, dáng người thật cao!
Ngước mắt thấy hắn đường nét sâu sắc, mắt đen thăm thẳm giống như trăng lạnh trơ trụi trong bóng tối im lặng như tờ, ý lạnh lẽo cô độc trong đáy mắt, giống như băng tuyết mùa đông nghìn năm không gợn sóng nào có thể hòa tan được...
Người này toàn thân tràn đầy cảm giác kiêu căng thách thức như trăng lạnh cô độc, khiến trong lòng Thư Khuynh Mặc im lặng rung động, nàng không kiềm được lui về phía sau nửa bước, không thoải mái che miệng ho nhẹ một tiếng, giọng điệu có phần cung kính hơi cúi đầu: "Kẻ hèn này không dám nhận lời khen ngợi của các hạ, có điều, có điều thấy ngôn ngữ dường như rất quen thuộc với kẻ hèn này, nhìn các hạ khá là... Khá là quen thuộc... Xin hỏi các hạ, có khi nào ta và ngươi từng gặp mặt rồi sao?"
Hoa Tỷ Thần vừa cải trang đến vùng đất Tây Nam, khám xét tình hình thực tế của thiên tai và dân lưu vong, sau đó tiêu diệt quan viên hủ bại tham ô nhận hối lộ một vùng, thuận tiện bắt được ổ trộm cướp lớn nhất Tây Nam, dùng số vàng bạc đáng kể thu hoạch được lần này ngay tại chỗ giải cứu được tình hình thiên tai nguy cấp như lửa cháy lông mày ở Tây Nam.
Tình hình thiên tai hơi hòa hoãn lại một chút, để lại người đáng tin cậy tiếp tục giải quyết cho ổn thỏa, nửa tháng nay vất vả, lúc này hắn mới một thân bụi đất mệt mỏi quay về kinh thành lúc đêm tối, trên đường quay về vương phủ đúng lúc nhìn thấy cánh cửa viện Hàn Lâm này còn đang mở rộng, lập tức tò mò xuống khỏi xe ngựa đi thăm dò.
Nhìn Trạng nguyên năm nay chỉ cao vẻn vẹn đến ngực mình, không ngờ tiểu phò mã của cháu gái lớn lại thật sự là một kẻ một lòng vì dân, cũng không biết là giả vờ hay là thật đây?
Hắn nhíu mày, khóe miệng hơi nhếch lên: "Thư đại nhân khách sáo rồi, ta và ngươi là quan cùng triều cùng là quần thần trong điện, làm sao lại chỉ là gặp mặt một lần mà thôi! Bản vương thật sự là lần đầu tiên được người ta nói là rất quen, thật sự rất mới mẻ đấy!"
Thư Khuynh Mặc không ngờ người này thật sự là nhiếp chính vương, trong lòng suy đoán năm phần đã trở thành sự thật, có điều cũng không kiềm được thầm oán trong lòng, cái gì mà quan cùng triều cùng là quần thần trong điện chứ, đây là nhiếp chính vương quyền lực nghiêng ngả triều đình, ngay cả tiểu hoàng đế đứng trước mặt hắn cũng phải cung kính nghe lời chào hỏi, vị nhiếp chính vương cực kỳ tôn quý này trong một tháng có đến ba ngày hai lượt viện cớ ốm đau, thời gian vào triều có thể đếm được trên đầu ngón tay, nửa tháng gần đây cũng chẳng thấy dấu vết đâu cả, nàng không nhận ra dáng vẻ cũng rất bình thường mà...
Có điều thầm oán cũng chỉ là thầm oán, lễ phép nên làm vẫn không thể thiếu được, nàng vội vàng nửa quỳ khom người: "Tiểu thần không biết là nhiếp chính vương đích thân đến, nhất thời đắc tội kính xin nhiếp chính vương thứ tội! Giọng nói quen thuộc, chỉ là, chỉ là nhất thời nói bậy thôi! Thứ tội thứ tội!"
"Trạng nguyên cần gì khách sáo? Bản vương chẳng qua chỉ nói đùa thôi! Thư đại nhân sắp trở thành cháu rể của bản vương, chúng ta sắp trở thành người một nhà, cháu gái lớn của ta từ nhỏ bị chiều hư từ trước nay vẫn luôn ngang ngược kiêu ngạo, ngày sau Khuynh Văn ngươi thành thân trở thành phò mã, nên nhường nhịn cháu gái lớn của ta mấy phần, tuyệt đối không được bắt nạt nàng ta!" Hoa Tỷ Thần vươn tay ra hiệu cho cháu rể tương lai này đứng dậy, vì thể hiện thân thiết, đặc biệt nghiêng người định đỡ nàng.
Vốn dĩ chỉ muốn tùy tiện chào hỏi cháu rể này rồi đi luôn, nhưng khi Hoa Tỷ Thần khom lưng đỡ tiểu trạng nguyên này dậy, nhìn thấy da thịt sau gáy trắng nõn như bạch ngọc mỡ dê, chóp mũi cũng ngửi thấy hương thơm quanh quẩn chỉ có trên người con gái, ngào ngạt thơm ngát khiến lòng người say đắm mê mẩn hơn cả hương hoa thượng đẳng nhất...
Trong lòng hắn hơi nghi ngờ nhưng trên mặt không lộ ra, ngược lại lông mi dài nhướn lên, nhếch môi nói khẽ: "Khuynh Văn này, trước cửa gió thổi lất phất cũng hơi lạnh, ngươi không mời hoàng thúc ta vào trong uống chén trà cho đỡ khát sao?"
Trong lòng cũng im lặng suy nghĩ, vị trạng nguyên kỳ này Thư Khuynh Văn xuất thân từ tam phòng của nhà họ Thư nổi tiếng.
Ừm, nghe nói khi còn nhỏ đã mắc bệnh nằm liệt giường, gần một năm nay mới nghe nói tìm được thần y chữa trị hết bệnh kịp kỳ thi mùa xuân, không ngờ công tử ốm yếu này vẫn luôn chẳng có danh tiếng gì, sau khi khỏi bệnh lại chỉ gáy một tiếng đã khiến người ta kinh ngạc vừa xuất hiện đã đứng đầu kỳ thi, đây chính là chuyện lạ khiến người trong kinh thành chậc lưỡi khen ngợi nhất.
Mẹ của Thư Khuynh Văn này là Vương thị, là em họ của thái hậu. Vị Thư công tử này vừa mới khỏi bệnh đã đi học đi thi lại còn cố tình lấy được vị trí Trạng nguyên còn được ban làm phò mã, mặc dù chức Trạng nguyên này do hắn bổ nhiệm, nhưng trước đó không phải tiểu hoàng đế cũng đã định ban cho vị trí Thám hoa sao?
Khi thái hậu xúi giục hoàng đế ranh con kia đòi tự mình nắm quyền, một hệ của hắn và một hệ thái hậu trưởng công chúa đã tranh giành ác liệt nhằm thắng được sự ủng hộ của quần thần.
Hắn thân là nhiếp chính vương đương nhiên cần một gia tộc có uy tín lâu đời hết lòng giúp đỡ, lúc đó sở dĩ chấm cho vị Thư công tử này làm Trạng nguyên kỳ này, một là yêu thích tài hoa của nàng, mặt khác cũng có nguyên nhân là vì nhà họ Thư sau lưng nàng.
Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ tam phòng Vương thị này muốn dùng thân phận phò mã của trưởng công chúa ép nhà họ Thư đứng về phía thái hậu sao? Vị Thư Trạng nguyên này bệnh tật nhiều năm, thật sự muốn chữa là có thể chữa khỏi được sao? Bây giờ nhìn thấy tuy rằng hơi gầy yếu, nhưng môi hồng răng trắng, thật sự không giống như bị bệnh liệt giường thời gian dài.
Thư Khuynh Văn hình như còn có một em gái sinh đôi bây giờ cũng rất khiêm tốn ít xuất hiện, chuyện này quá trùng hợp, trước đây hắn bận rộn việc triều đình chưa nghĩ nhiều, chẳng lẽ đằng sau việc hôn nhân tốt đẹp của Trạng nguyên phò mã này thật sự có chuyện gì kỳ lạ sao?