Mục lục
Tôi là Nữ Quan Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Yến thấy tôi xuống xe, trong nháy mắt dùng sức kéo phất trần của lão đạo Diêu một cái, nhẹ nhàng bay tới chỗ tôi: “Em gái tỉnh rồi à?”

Lời cô ấy vừa nói ra khỏi miệng làm mặt tôi lập tức tái đi, tối hôm qua là ai trốn sau lưng tôi, nay lại đã biến thành em gái?

Nhìn cô ấy một cái, tôi nhìn sắc trời một chút rồi nói: “Trời cũng sắp sáng rồi, những yêu ma quỷ quái kia, sẽ bị ánh mặt trời làm hôn phi phách tán..”

Ngụy Yến biến sắc, lập tức chạy tới lôi kéo tôi, hai mắt sáng lấp lánh chăm chú nhìn tôi không rời.

Nhìn cô ấy như vậy, lòng tự trọng của tôi trong nháy mắt bị phá vỡ, nhìn cô ấy vẫn còn gọi tôi là em gái.

“Phì!” Trường Sinh vẫn luôn đi sau lưng tôi nhịn không được mà bật cười, đưa ba lô cho tội nói: “Đi vào núi đi!”

Vốn đang chờ cô ấy dùng ánh mắt kính nể ngưỡng nhìn tôi đành không làm gì được đẩy tay cô ấy ra, mở ba lô ra, lấy Âm Long ra nói: “Thôi!” Đây là Âm Long, miếng vảy của nó có thể chứa linh thể, ban ngày cô không thể đi ra, tôi sẽ phong ấn cô trong miếng vảy của nó, đợi đến khi trời tối lại thả cô ra?”

“Tôi?” Ngụy Yến rất không tự biết chỉ chỉ vào mùi mình, lại nhìn bố phía một lần, mới xác định ngoại trừ tôi và Trường Sinh đối diện nhìn cô ấy, những người khác đều là vẻ mặt mờ mịt nhìn chúng tôi, lúc này mới tới mình đã chết, chỉ đành đau khổ gật nhẹ đầu.

Tôi cũng không muốn nói chuyện với cô ấy nữa, ma quỷ không tự biết mình như vậy, thả vào Địa Phủ đoán chừng ngay cả thai nhi tốt một chút cũng không tìm ra được.

Thu linh thể Ngụy Yến vào trong miếng vảy Âm Long, tôi vuốt v e thân thể lành lạnh của Âm Long, không cam tâm xách đầu nó lên, hai cái quầng thâm của con hàng này vẫn đen như vậy, nhưng lại không thể chuyển động không thể chuyển động khi đối diện với mắt tôi như trước kia.

Miếng vảy Nguyên Thần Tịch cho kia cũng không biết có tác dụng hay không, tôi vừa nghĩ tới đã thấy một trận thất bại, nặng nề ném Âm Long vào ba lô.

“Meo!”

Một trận tiếng mèo mãnh liệt từ trên xe truyền xuống, mèo trắng vẫn luôn híp mắt ngủ mãnh liệt hét to một tiếng với tôi, thân thể nhảy lên trên bờ vai Trường Sinh, ánh mắt bẫt mãn nhìn chằm chằm ba lô trong tay tôi.

“Không phục là mày cắn tao hả?” Tôi tức giận trừng nó một cái, hất ba lô lên vai rồi đi về phía con đường nhỏ.

Con hàng lão đạo Diêu này cuống quýt cầm đồ vật đuổi theo, vừa bật đèn pin còn hỏi tôi nữ quỷ kia trông như nào.

Nghe ông ta hỏi những lời này  nhất định chưa từng gặp quỷ, tôi cũng lười giải thích với ông ta quỷ với người có gì khác nhau.

Hai bên đường nhỏ đều là cây đại thụ, buổi sáng mùa hè đi lại cũng rất mát mẻ.

Lão đạo Diêu vẫn không ngừng hỏi tôi, phiền đến mức tôi chỉ buồn bực đi đường, thỉnh thoảng tức giận nhìn sang ông ta một cái, tên này thế mà cũng không cãi lại.

Cứ đi như thế, tôi dần phát hiện có điều không đúng.

Con đường nhỏ trong núi không có của hàng nhiệm vụ ở phía đông tây, đều là bùn đất giẫm lên rất rắn chắc, nhưng trên mặt đường cái lương sương rất nhỏ dưới sự phản xạ của ánh đèn pin rõ ràng mấy dấu chân.

Trong đó có một dấu chân nhắn in vài bông hoa nhỏ, bông hoa này rất quen thuộc, lúc trước khi tôi đi mua giày chính là thích bông hoa nhỏ này nên mới mua.

“Làm sao vậy?” Lão đạo Diêu đi theo ngoài hỏi đến rất sảng khoái,,thấy tôi dừng lại, vội vàng tiến lên nhìn tôi nói.

Nhìn trái nhìn phải trên mặt đường, tôi lại ngưa mặt lên nhìn trời, lcus này còn dang rất tối, loại thời khác tối nhất trước khi trời sáng, mà mấy dấu chân kia rõ ràng là của chúng tôi đi qua để lại.

Trường Sinh lúc này mới vội tiến lên, nhìn tôi một cái, cầm đèn pin soi về phía trước, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhìn

Tôi cười nói: “Không nghĩ tới còn chưa tới nơi, chúng ta đã gặp phải quỷ đả tường!”

“Chỉ sợ không phải quỷ đả tường đâu!”

Tôi cướp lấy đèn pin của lão đạo Diêu, chiếu về phía hai bên rừng thông, loại đường núi này ở nông thôn rất phổ biến, nếu bình thường không nhiều người đi tuyệt đối sẽ hoang phế, nhưng nhìn cỏ hai bên đường mọc không dài, chắc chắn người đi cũng không ít.

“Quỷ đả tường?” Lão đạo Diêu vội vàng nhích lại gần Trường Sinh, khẩn trương nói: “Vô Lượng Thiên Tôn, lần này bần đạo vào núi không phải vì dân trừ hạ thì là vì để đạo môn thêm ánh sáng, vừa ra cửa gặp phải nữ quỷ bị tai nạn xe cộ, nay lại gặp quỷ đả tường? Chẳng lẽ?”

“Nói bậy bạ gì đó!” Tôi tức giận cầm đèn pin chiến thẳng vào mặt ông, nói với Trường Sinh”

Hiện tại còn chưa xác định có phải quỷ đả tường hay không, nhưng nơi này của chúng ta có quỷ đả tường cao thủ.”

Thấy Trường Sinh còn chưa lấy lại tinh thân, tôi mạnh mẽ đi đến trước mặt cậu, một tay xách con mèo trắng đang ngủ trên vai cậu lên, ném xuống mặt đất.

“Meo!” Mèo trắng lập tức xù lông, đảo mắt nhìn bốn phía.

Tôi vốn tưởng rằng nó bị dọa sợ, lông mèo kia nhất định sẽ nhanh chóng rụt về, nhưng con mèo trắng kia sau khi quan sát bốn phía một chút, liếc mắt nhìn tôi cùng Trường Sinh một cái, cất bước chân mèo đi về về phía trước.

Ngay trong nháy mắt lúc mèo trắng quay đầu lạ, hai con mắt mèo của nó dã xanh biếc đến mức tỏa sáng, làm cho tôi gần như cho rằng cn mèo chết này lại muốn lớn lên.

“Đây là?” Lão đạo Diêu không hiểu nhìn mèo trắng phía trước chúng tôi, chỉ chỉ lại không dám nhấc chân lên.

Tôi nhìn mèo trắng đi rất chậm, ngược lại còn tò mò là cái gì có thể làm mèo trắng được giấu trong âm địa phải cảnh giác, cùng Trườn Sinh nhìn nhau, lập tức đi theo.

“Meo!” Mèo trắng kia rõ ràng chỉ cách xa hai bước, nhưng tôi lôi kéo Trường Sinh liều mạng đi về phía trước vài bước lớn cũng không đuổi kịp.

Trường Sinh thấy tôi cứng rắn muốn đuổi theo về phía trước, vội vàng giữ chặt tôi lại, chỉ chỉ cây thông bốn phía: “Chú ý động tĩnh xung quanh.”

Nghe cậu nói như vậy, lúc này tôi mới phát hiện, bốn phía bây giờ đã yên tĩnh đến nỗi ngay cả một tiếng gió cũng không có, như thể tất cả những thứ có thể thở trên núi đều chết hết, chỉ chừa lại con mèo trắng thỉnh thoảng nhẹ giọng kêu to, cùng ba chúng tôi khẽ thở dốc.

“Meo!” Mèo trắng phái trước mãnh mẽ dùng sức kêu to một tiếng, cặp mắt xanh biếc kia thập phần có thần nhìn chằm chằm chúng tôi.

“Theo sau rồi nói!” Tôi kéo Trường Sinh một cái, nhanh chân đi về phía mèo trắng.

Cứ như vậy đi thẳng về phía trước, con đường trước mặt vẫn có vết chân của chúng tôi, mà chúng tôi thì luôn đi trên một vòng tròn, con đường này hoàn toàn không có điểm cuối cùng.

Ngay cả con mèo trắng kia cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt thất bại hướng cây thông bốn phía, bắt đầu cào loạn, vội vàng lộ ra hai cái răng nanh nhọn nhìn Trường Sinh.

Tôi nghĩ con hàng này cũng vô dụng, lập tức không nắm chắc rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Nếu như nói là quỷ đả tường, đây cũng coi như là một loại huyễn thuận, con mèo trắng kia theo lý thuyết có thể phá không ít huyễn thuận chứ?

Nếu như không phải quỷ đả tường, vậy chúng tôi cứ đi như vậy, cảnh sắc hai bên còn đang biến động, mà đường thì rõ ràng không ra được, có chuyện gì xảy ra?

Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, còn nửa tiếng nữa là sáu giờ sáng, nơi này ngoại trừ không đi được ra ngoài, cũng không có gì bất ổn, chỉ cần chúng tôi ngồi ở chỗ này chờ nửa tiếng là tốt rồi.

Nhưng trong lòng lại có một cỗ tức giận không chịu thua, tôi trừng mắt nhìn con mèo trắng phía trước còn đang phát điên, nhanh chóng lấy bốn tấm Thần Hỏa phù từ trong ba lô ra.

Trong miệng nhẹ giọng niệm chú, trước tiên tôi dùng bồn phù xác định vị trí, như vậy phương hướng tổng thể sẽ không sai, lại lấy thanh kiếm gỗ đào từ trong ngực ra, trong miệng thầm niệm Khu Linh chú, theo hướng tám cửa sinh tử, hướng về bốn phương chậm rãi múa.

Trong này có một thuyết pháp, nói chính là đạo môn khí cơ, vô luận là quỷ hay thần hay là linh, kiểu gì cũng sẽ mượn một chút đồ vật để thi pháp, ở trong đạo môn được gọi là khí cơ, chỉ cần tôi chặt đứt khí cơ này, chúng tôi sẽ nhìn thấy khác biệt trong nháy mắt.

Giống như khói, nếu có một lỗ thông gió không ngừng bốc khói về một nơi, như vậy bạn sẽ luôn ở trong khói, biện pháp tốt nhất chính là bịt cái lỗ thống gió đó lại.

Tôi nhảy Vũ Bộ, ấn pháp môn sư phụ đã nói trước kia, hai tay cầm chặt kiếm gỗ đào để cảm ứng khí cơ ở trên.

Phía Nam và phía Tây đều không có chuyện gì, tôi đang xoay người muốn chuyển hướng sang phía Đông, kiếm gỗ đạo mãnh liệt dừng lại, giống như có gì đó đang kéo lấy.

Đưa mắt nhìn Trường Sinh đang ở một bên xem kịch, tôi mạnh mẽ rút một tấm Khi Linh chú thuận theo kiếm gỗ đào bắn về hường đông của rừng cây.

Hình như nghe được một tiếng âm thanh lay động của cành cây, Trường Sinh còn đang muốn đuổi theo, tôi vội vàng giữ chặt cậu phất phất tay với cậu.

Con mèo trắng kia mãnh liệt kêu to một tiếng, từ trên vai Trường Sinh nhảy xuống đường nhỏ, nhanh chóng chạy về phía trước.

“Đi!” Lão đạo Diêu thấy mèo trắng chạy nhanh như vậy, vội vàng xiết chặt đồ vật trên người chạy theo.

Cũng may Trường Sinh từng luyện cọc, một tay khác nhanh chóng đỡ lấy eo tôi, bằng không tôi sẽ nhất định có một cái miệng gặm đất.

Tôi xoay người nhìn lại, chỉ thấy trong rừng cây vươn ra một cái chân, ngay chỗ tôi vấp ngã.

Mà trong bụi rậm ở trong rừng kia, còn thỉnh thoảng truyền ra một trận ngáy.

“Này! Chú ơi! Chú ơi!” Trường Sinh tiến lên kéo người kia ra, chỉ thấy là một chú tầm hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt đỏ bừng, vừa nhìn là biết đã uống quá nhiều.

Mắt thấy mèo trắng cùng lão đạo Diêu chạy phía trước đã không thấy bóng dáng, tôi cũng không biết bọn họ vì sao lại chạy, dứt khoát dừng lại nhìn ông chú nửa đêm ngủ trên đường núi, vẫn sống là tốt rồi.

“Uống một chén nữa!” Ông chú kia mạnh mẽ duỗi tay về phía tôi la hét.

Cái này đã uống bao nhiêu đây! Ngủ hơn nửa buổi tối trên núi mà vẫn kêu muốn uống một chén!

Ông chú này thấy tôi cùng Trường Sinh, trên mặt tỉnh táo một chút, vội vàng đứng dậy từ trên mặt đất, nhìn sắc trời một chút, kéo tay chúng tôi không thả, hô hào có quỷ.

Ông chú này tên là Tào Quốc Khánh, là đầu bếp trong thốn, tiệc rượu trong thôn đều do ông ta xử lý, nhưng mà hiện tại ông ta đang sống ở ven đường bên ngoài núi.

Tối hôm qua trong thôn muốn làm tiệc đậu hũ, nên muốn ông ta qua sớm một tối xem phải chuẩn bị đồ ăn cùng nguyên liệu nấu ăn gì, buổi tối lúc ông ta ăn cơm kết quả uống quá nhiều, đi đến con đường nhỏ này chuẩn bị vào thôn, lại phát hiện đi thế nào cũng không đi vào được, sửng sốt không thể nào đi ra khỏi con đường này được!” Tào Quốc Khánh bất mãn chỉ chỉ phía sau lưng chúng tôi, liếc mắt nhìn chúng tôi nói.

Lúc này trời đã bắt đầu sáng tỏ, tôi cùng Trường Sinh lần này quay đầu mới phát hiện, cả con đường nhỏ này thế mà chỉ dài hai trăm mét, từ bên này hoàn toàn có thể nhìn đến đầu bên kia, đặt ở hiện tại cũng chỉ mất hai ba phút để đi.

“Thế nào? Các cậu cũng gặp phải à?” Tào Quốc Khánh thấy tôi cùng Trường Sinh sững sờ, đưa mặt cười hắc hắc nói: “Trong thôn này gần đây chuyện tà môn có nhiều hơn, nhưng cũng không nhiều chuyện này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK