Mục lục
Tôi là Nữ Quan Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sột soạt! Sột soạt!”

Đây không phải là một cái mỏ rỗng mà là một cái hang động ngầm vô cùng trống rỗng đang** tiếng nghiến răng truyền từ trong cái hồ ra, tôi bị Trường Sinh vội vàng kéo lùi về sau nhưng âm thanh này quả thực nghe có hơi đáng sợ.

Khi tôi còn nhỏ, sư thúc đã kể cho tôi nghe câu chuyện bà sói để dọa tôi, mặc dù ông ấy suýt nữa đã phá hủy những câu chuyện cổ tích nhưng cũng đã khiến tôi sợ tới mức không dám không ăn cơm, hơn nữa tôi sợ tới mức chỉ cần nghe được tiếng cánh cửa vào mấy đêm liền sau đó cũng sẽ bị dọa sợ muốn chết!

Mở đầu câu chuyện là cô bé quàng khăn đỏ đi đến gặp bà ngoại của mình, sau đó bà ngoại bị sói ăn. Nhưng phiên bản của sư thúc lại là cô bé quàng khăn đỏ đến muộn, không ăn cơm mà đi ngủ với bà ngoại sói, đến ban đêm cô bé nghe được bà ngoại nằm cùng giường đang sột soạt ăn cái gì đó nên hỏi:” Bà ngoại bà ngoại, bà đang ăn cái gì vậy?”

“Bà đang ăn lưỡi đó!” Bà ngoại sói hút ruột ở khóe miệng rồi nói.

Cô bé quàng khăn đỏ không ăn cơm tối tưởng bà ngoại liếm lưỡi để chưa nên cũng tự liếm lưỡi để thỏa cơn đói. Nhưng một lúc sau lại nghe được tiếng sột soạt, cô bé quàng khăn đỏ lại hỏi: “Bà ngoại bà ngoại, bà đang ăn cái gì vậy?”

“Bà đang ăn răng đó!” Bà ngoại sói lập tức nhét bụng của bà ngoại vào miệng, còn gắng sức nhai mấy lần rồi nuốt xuống.

Cô bé quàng khăn đỏ cũng nghiến răng để chơi, mặc dù bà sau đó bà ngoại sẽ không sống, ngay cả cô bé quàng khăn đỏ ngu ngốc như thế cũng bị sư thúc nói là bị sói ăn.

Lúc này tôi nghe được tiếng sột soạt trong hồ, trong đầu lập tức nghĩ đến thứ kia có thể đang ăn bụng hoặc ruột linh tinh của mỹ thi làm tôi sợ tới mức giật mình, dựa vào Trường Sinh không dám động đậy.

“Rít! Rít!”

Âm Long kéo tôi đi nhanh về nơi lúc bắt đầu đi, đôi mắt đậu đinh nhìn tôi cầu xin, nhìn cái vảy bay ở sau gáy vươn cao lên, nếu không phải tôi quá nặng thì không chừng nó đã kéo tôi bay lên rồi!

Tôi bị kéo về phía sau nhưng lại không thể nhấc chân lên được, người này có khi nói thẳng ra là có hơi hèn hạ.

Vừa rồi Âm Long và Hắc Xà rất nóng lòng muốn dẫn chúng tôi đến đây xem nhưng tôi lại không muốn đến đây chút nào, mà bay giờ hai đứa nó không muốn chúng tôi đến xem thì tôi lại không kìm được muốn đi xem trong cái hồ kia rốt cuộc có cái gì?

“Chúng ta đi thôi!” Trường Sinh nhìn Hắc Xà nghĩ một lúc rồi mạnh mẽ kéo tôi trở về.

Ngay cả Nguyên Thần Tịch sắc mặt cũng đã tái nhợt, anh ta cũng mặc kệ tôi có lấy ngân châm ra không mà vừa kéo tôi về vừa nói: “Chúng ta về đi, thứ đằng sau có lẽ không phải là thứ tốt gì, ăn thi thủy mà con ở trong những con âm rận này!”

“Ken két! Ken két!”

Tiếng nghiến răng đột nhiên trở nên to hơn, sau đó là tiếng thứ gì đó đang chậm rãi cào vào thành hồ, giống như thứ bên trong đó đang nghĩ cách bò ra khỏi cái hồ.

Tôi bị Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch ép quay đầu đi chỗ khác, lại không nhịn được muốn quay đầu lại nhưng Trường Sinh lại mạnh mẽ giữ lấy đầu của tôi rồi nói: “Đừng có quay đầu lại nhìn!”

“Dương Dương! Dương Dương!”

Tôi nhìn đôi mắt đen như mực của Trường Sinh, cắn nhẹ đầu lưỡi nghĩ chẳng lẽ chỉ là một thứ ăn thi thủy thôi sao?

Có thể khiến cho Âm Long và Hắc Xà cảm thấy hứng thú thì có lẽ là một con rắn cái lớn, còn không biết nó đen hay trắng, một đầu hay là hai đầu nên tôi dứt khoát cứng đờ quay đầu đi về, nghĩ rằng dù mình có hét lên thì cũng sẽ có người lật những mảng tường bị sập ở trên lên, tôi còn để lại tên mập Chu Tiêu ở trên, ít nhất ông ta không thấy chúng tôi trở về sẽ tới xem thử, sau lưng bỗng truyền đến một tiếng gọi to.

“Dương Dương! Dương Dương!”

Giọng nói kia vô cùng dịu dàng, rất giống như tiếng của những người nấu cơm ở vịnh Du Thụ gọi trẻ con nhà mình về ăn cơm, kéo dài còn mang theo ba phần vội vàng, ba phần dịu dàng và bốn phần nghiêm khắc.

Trong những năm tôi sống ở vịnh Du Thụ thì tôi luôn là người nấu cơm, kể cả sau khi tôi đi học về thì sư phụ cũng chỉ nấu mỗi cơm, sau đó là chờ tôi đi học về nấu thức ăn, cho nên mỗi khi tan học cùng đi về nhà với các bạn, thấy từng bạn học được mẹ gọi về mà tôi vẫn còn phải đến chỗ bà Trần mua thức ăn thì trong lòng lại chua xót.

Nhưng mà về sau có rất nhiều chuyện khiến tôi dần quên mất chuyện này, cũng không còn nghe thấy tiếng người mẹ gọi con về ăn cơm nữa nhưng giọng nói này lại in sâu trong tâm trí của tôi, lúc này tôi nghe thấy vậy mà cổ họng lại hơi ngứa, không thể nhịn được muốn quay đầu lại đáp một câu.

“Đừng quay lại!” Trường Sinh vội vàng ôm chặt đầu tôi vào lòng, khẽ nói: “Thứ này gọi cô thì cô không được quay đầu lại, bây giờ cô đọc Thanh Tâm chú đi, chúng ta tiếp tục đi về phía trước.”

Tôi nhìn vào mắt của Trường Sinh, gắng sức gật đầu.

Mẹ kiếp tà môn thật sự, thứ này vậy mà còn lợi hại hơn cả Huyễn Tâm thuật của quỷ Thái Tuế, vậy mà lại đào được khát vọng sâu nhất ở trong lòng tôi.

“Vậy chúng ta đi tiếp thôi!” Trường Sinh thấy tôi gật đầu thì buông bàn tay đang bịt miệng của tôi ra, nhưng cái tay đang ôm đầu của tôi lại không dám buông lỏng, cứ như vậy đẩy tôi đi về phía trước.

Nguyên Thần Tịch quay đầu liếc tôi một cái, trên gương mặt lạnh lùng mang theo một ý cười trêu chọc nói: “Hay cô đừng có nói nữa đi!”

“A Tịch! A Tịch, con của mẹ, cho tới bây giờ mẹ vẫn chưa từng gặp được con, để mẹ nhìn con có được không!!”

Nguyên Thần Tịch vừa dứt lời, trong động lập tức truyền đến một giọng nói mang theo tiếng khóc cầu xin hét lớn.

Tôi đã từng nghe thấy giọng nói này, chính là giọng của nữ quỷ kia, cũng chính là giọng nói của mẹ già đã chết thảm của Nguyên Thần Tịch nhưng hình như trừ tôi ra thì chưa ai từng nghe được giọng nói của bà ấy thì phải?

Nụ cười trên mặt Nguyên Thần Tịch lập tức dừng lại, anh ta nghiêng đầu liếc tôi, mí mắt vậy mà không ngừng giật giật, hay tay cũng dần nắm chặt lại.

Tôi vội vàng lùi lại một bước rồi kéo lấy tay của anh ta, kéo anh ta đi về phía trước và nói: “Anh khuyên tôi đừng nói nữa đi xem nào? Niệm Thanh Tâm chú rồi đi nhanh hơn đi!”

“Hừ!” Nguyên Thần Tịch hừ lạnh một tiếng rồi thô bạo kéo tôi bước nhanh về phía trước.

“Trường Sinh à! Con nhất định phải sống cho thật tốt, tuy bà nội không có bản lĩnh gì nhưng chắc chắn sẽ để cho con được sống tiếp!”

Chúng tôi vừa chạy được hai bước, còn chưa bước được vào trong cái động hẹp kia thì phía sau lại có giọng nói của một bà lão nặng nề than thở.

Thứ này lại đổi thành giọng nói của bà La, tôi vội vàng nắm chặt tay của Trường Sinh, kéo cậu chạy thật nhanh về phía trước.

Bây giờ có thể hoàn toàn kết luận được thú trong hồ thật sự có thể cắn nuốt lòng người, hơn nữa còn cao cấp hơn yểm và được nuôi bằng thi thủy.

Chỉ là không biết người dẫn chúng tôi xuống có suy nghĩ gì, sau khi dẫn chúng tôi xuống thì những con âm rận, những cái chân đẹp và thi thủy có tác hại gì với chúng tôi sao?

“Nhanh lên!” Nguyên Thần Tịch người cao chân dài kéo tôi chạy thật nhanh.

Một tay tôi bị Nguyên Thần Tịch kéo, tay còn lại phải kéo theo Trường Sinh ở phía sau để tránh cho cậu phạm phải sai lầm cấp thấp như quay đầu lại nhìn, ba người kéo nhau thành một chuỗi chạy về phía trước, bên cạnh còn có hai đứa Âm Long và Hắc Xà chiếm chỗ chạy thật nhanh trong cái động hẹp chỉ có thể vừa hai người, thỉnh thoảng còn đụng phải thứ gì đó.

“Nhóc Dương, chạy mau lên! Nhanh lên, sư phụ sắp không có người nối dõi giờ!”

Tôi đang dẫn Thần Hỏa phù muốn đốt nơi âm rận đang tụ tập kia lại đột nhiên nghe được sau lưng có một giọng nói nặng nề quát ta.

Trong đầu lập tức mơ hồ, đôi chân vốn đang chạy nhanh về phía trước lập tức dừng lại!

Sư phụ!

Đây là giọng nói của sư phụ!

Chỉ có điều ông ấy luôn bảo tôi phải chạy nhanh lên, đừng quan tâm đến ông ấy, ông ấy sắp không còn người nối dõi.

Linh thể của sư phụ đang ở đây!

Tôi đập mạnh vào cái tay của Nguyên Thần Tịch đang kéo mình rồi vội vàng xoay người đẩy Trường Sinh ra, vui vẻ nói với phía sau: “Sư phụ, sư phụ!”

“Trương Dương! Đừng!” Trường Sinh còn muốn đẩy dùng cơ thể để ngăn cản tôi.

Nhưng tôi đã thấy được một người cao cao đang đứng giữa những cái ống ở trong hồ nở nụ cười rạng rỡ nhìn tôi, khóe miệng hơi nhếch lên, còn răng không ngừng chuyển động làm phát ra tiếng ken két.

“Cho dù là thầy Hắc thật thì cũng đừng quan tâm, khi nào về sẽ tìm cục trưởng Cao cho người lấy máy xúc đào ra là được! Trương Dương, làm sao cô cũng……” Nguyên Thần Tịch bị tôi đẩy đi vội vàng quay đầu kéo tôi, nưng vừa nhìn 

“Đi thôi!” Trường Sinh đẩy tôi mấy lần cũng không được, hơn nữa ngay cả Nguyên Thần Tịch cũng ngây người thì sắc mặt lập tức trắng bệch nói: “Thật sự là thầy Hắc sao?”

“Rít! Rít!”

Âm Long cũng rít lên rồi thè lưỡi rắn kéo chúng tôi chạy về phía trước, mà Hắc Xà lại trực tiếp quấn quanh eo tôi vào Trường Sinh, gần như là dùng vũ lực kéo chúng tôi về phía trước.

“Nhóc Dương, sao con không chạy đi? Không chạy sao? Con không cần sư phụ nữa à? Ha1 Ha!” Người kia đứng thẳng người nhưng vẫn dùng giọng nói của sư phụ tôi, ha ha nói.

Tôi sững sờ nghe giọng nói của sư phụ phát ra từ trong miệng ở trên gương mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, chỉ là biểu tình xa lạ kia còn mang theo sự quỷ dị.

“Đây là cái gì?” Trường Sinh vỗ nhẹ vào Hắc Xà, ngơ ngác nhìn thú đang đứng trước mặt chúng tôi.

Tôi cũng không biết đó là cái gì nhưng chỉ cảm thấy Sư Tụy ở đáy lòng khẽ thở dài một tiếng như thể đã khiến cô ta thất vọng hơn cả thứ đồ ở bên trong Kiến Mộc lại mọc rễ ở trên đỉnh Côn Lôn. 

Lệ Cổ đến ngay cả run rẩy cũng không run nữa mà chỉ không nhúc nhích nằm chờ chết trong cơ thể của tôi.

“Ha! Ha! Nhóc Dương, Ha! Ha! Xui khiến——”

Người kia vừa nghiến răng ken két vừa thè cái lưỡi màu đen đưa vào trong cái ống trắng gắng sức liếm một cái, như thể muốn liếm sạch thi thủy bên trong cái ống đó.

“Đây là hợp thể của Trương Dương và Âm Long sao?” Nguyên Thần Tịch cũng sững sờ dừng chân, nhìn thứ kia nói.

Không sai!

Thứ kia có gương mặt của tôi nhưng từ phần eo trở xuống của nó lại không phải là hai chân mà lại là một cái đuôi rắn rắn chắc, cũng không phải màu trắng tinh mà là màu đen trắng xen lẫn, hoa văn vô cùng kỳ lạ, hơn nữa trên từng miếng vảy hình như còn có con mắt mang theo ý cưới, sau đó thứ kia vừa động đậy là giống như tất cả con mắt đó đang tức giận mở to mắt trừng chúng tôi.

Mà bên hông thứ kia vậy mà còn có một rắn nhỏ trắng tinh chỉ to bằng Âm Long, đến cả phi lân ở sau cổ cũng thiếu một góc.

Càng đáng sợ hơn chính là trên nửa bàn tay đang duỗi ra của cô ta có rất nhiều về thương nhỏ, nhất là ở các đầu ngón tay đều có vết thương chồng chất.

Trên người tôi cũng có những vết thương kia, tất cả đều là do bình thường dùng phù quá nhanh hoặc là cắn rách đầu ngón tay trong tình huống khẩn cấp để lại. 

Vậy mà thứ kia cũng có——

Hơn nữa còn giống hệt vết thương trên tay tôi!

Lúc này không phải chỉ là giống bề ngoài như Trương Âm mà là hoàn toàn giống tôi trừ cái đuôi rắn phía dưới ra!

Một tôi khác mọc đuôi rắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK