Mục lục
Tôi là Nữ Quan Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tôi nghe Vương Uyển Nhu nhắc đến Đá Tam Sinh một lần nữa, chỉ cảm thấy chuyện này tiếp xúc càng ngày càng rộng, như thể mọi thứ đã được sắp đặt hàng nghìn năm, tôi vươn tay chạm vào Trường Sinh, trái tim đau nhói.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, tôi nói với Vương Uyển Nhu: “Cô có biết cách tìm vị quỷ sai đã đưa cô vào chùa ở đâu không?”

Vương Uyển Nhu lắc đầu và cười khổ, “Anh ấy luôn là người đến tìm tôi trước.”

“Tên quỷ sai này cũng thật là hèn nhát!” Hút xong điếu thuốc, Lão Miêu vỗ vỗ cái cối xay, nói với cô nàng mập: “Cô mập kia, lại đây đẩy cái Kiến Mộc này đi!”

Cô nàng mập còn chưa hoàn hồn lại, nghe thấy lão Miêu gọi cô, lại nghe nói là Kiến Mộc thì vui vẻ chạy tới.

Tôi nghĩ Sát Thần Cổ trong máu của cô nàng mập là đến từ Kiến Mộc, trong lòng luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, vừa định ngăn cản thì đã thấy tay cô nàng mập đã đặt ở trên Kiến Mộc.

Thấy không có gì xảy ra, tôi sửng sốt một chút, nghĩ mình có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều.

Nghe thấy tiếng lạch cạch, chiếc cối xay đang quay thật nhanh, nhìn cô nàng mập mà trong lòng có chút ghen tị, nói: “Chúng tôi đẩy chiếc cối xay cảm giác nặng ngàn cân, tại sao cô đẩy nó dễ như vậy chứ!”

“Trương Dương! Trương Dương!” Mặt cô nàng mập nhất thời đỏ bừng như sắp chảy máu, tay trái kéo tay phải, kêu lên: “Mau! Cái cối xay này đang kéo tôi!”

“Cái gì?” Vương Uyển Nhu, Lão Miêu, sư thúc đều giật mình.

“Xoạch Xoạch! Xoạch Xoạch!”

Cối xay càng lúc càng nhanh, từ từ bắt đầu thấy một thứ gì đó màu xanh lá quay nhanh, cô nàng mập thậm chí còn nắm tay kêu khanh khách.

Thứ rơi vào bồn tắm không còn là bột nếp trắng tinh nữa mà là một thứ gì đó màu xanh pha chút đỏ.

“Định!”

Tôi là người gần với cô nàng mập nhất, nên tôi lập tức giơ ngón tay lên thi phép, cố gắng ngăn cô nàng mập lại, nhưng không ích gì.

Vương Uyển Nhu cũng vội vàng bay về phía trước, đưa tay ra để kéo cô nàng mập, nhưng ngay cả cô ấy cũng bị xoay theo.

“Kéo!” Lão Miêu tức giận liền nhét điếu thuốc vào eo, hét về phía sư thúc: “Cậu đẩy bên này, tôi đẩy bên kia!”

“Đừng mà!” Tôi có thể cảm giác được ngọn gió từ cối xay phả vào mặt mình, màu đỏ trong bồn tắm càng ngày càng đậm, mà cơ thể cô nàng mập lại càng ngày càng yếu ớt.

Vừa dứt lời, thấy sư thúc nghe lời Lão Miêu, giơ tay ngăn cối xay lại.

Nhìn bộ dạng của bọn họ, tôi biết có gì đó không ổn, cơ thể tôi ngâm trong gạo nếp cảm thấy ớn lạnh, toàn thân bắt đầu ngứa ngáy vô cùng, rồi tất cả những vết thương đang đóng đều bung ra với một tiếng nổ.

Tôi có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh vết thương vỡ ra, sau đó là một dòng chất lỏng dày đặc chảy ra, cả người mềm nhũn, như thể có thứ gì đó đang rỉ ra từ trong xương, tôi hoảng sợ.

“Ah!”

Cô nàng mập cũng hét lên, và hai tay của sư thúc và lão Miêu gần như bị cuốn lại.

Tôi muốn ra tay nhưng lại không có chút sức lực nào, chỉ có thể bất lực nhìn máu chảy vào trong bồn tắm càng ngày càng đỏ.

“Mau nghĩ biện pháp đi! Kiến Mộc này bị điên cái khỉ gì vậy?” Lão Miêu có lẽ bị đau tay, hét về phía tôi.

“Lão Miêu! Lão Miêu!” Tiểu Bạch nhìn thấy bọn họ từng người một bị cuốn lên trên cối xay, tự tát bản thân hai cái, há mồm liền khóc rống lên.

Vừa nhìn thấy nước mắt của nó, tôi biết là không ổn.

Nước mắt của Lạc Hoa Động Nữ.

Chiêu thức lá rụng hoa bay, chúng tôi đã từng được chứng kiến trước đây.

Lòng tôi cũng bắt đầu yên tĩnh lại một chút, nhưng cậu nhóc lần này xem ra vô hiệu, lồng ngực ướt đẫm nước mắt, nhưng không có chút động tĩnh nào.

Mà tôi dường như ngày càng yếu đi nằm trong bồn tắm máu, lòng lo lắng, nhìn Tiểu Bạch tôi cảm thấy hơi buồn.

Bây giờ chúng tôi ở trong một trang trại nhỏ trên sườn núi, lại không ai biết chúng tôi tới đây, nếu cối xay không dừng lại, cô nàng mập cùng sư thúc, lão Miêu sẽ kiệt sức mà chết. Mặc dù Vương Uyển Nhu là một linh hồn, nhưng nó chính là nổi tiếng với việc nghiền nát những con ma.

Sau đó Trường Sinh và tôi sẽ bị trúng độc này đến chết, tất cả mọi người sẽ chết ở đây, chỉ có Tiểu Bạch là may mắn sống sót.

Tôi còn có rất nhiều việc phải làm, linh hồn của sư phụ, bí mật nuôi dưỡng cổ thần còn có kẻ đứng đằng sau thao túng, lại không ngờ chưa kịp hiểu được đã lại chết vào lúc này.

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy mặt nóng ran, ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng Tiểu Bạch kêu lên: “Chị! Chị ơi!”

Trái tim tôi lại chua xót, tôi thực sự có thể cảm nhận được sự hoảng sợ phát ra từ trong thâm tâm Tiểu Bạch, sau đó nước mắt càng chảy nhiều hơn.

“A! A… Ơi!”

Tôi đang nghĩ kể từ khi gặp Tiểu Bạch tôi đã rơi nước mắt rất nhiều, một giai điệu quen thuộc vang lên bên tai tôi, Kiến Mộc thế mà sau một lúc lại dừng lại.

“Trương Dương?” Vương Uyển Nhu cùng cô nàng mập nhìn nhau, nghiêm túc nhìn tôi nói: “Cô có thể ngừng hát được không?”

Tôi ngước mắt lên thì thấy Vương Uyển Nhu và cô nàng mập đầy mùi tanh nồng, nhưng bên tai tôi vẫn văng vẳng giai điệu quen thuộc đó.

“Chị!” Tiểu Bạch đột nhiên gọi tôi.

Trong lòng đau xót vừa đi, đang muốn quay đầu nhìn Trường Sinh, chợt nghe một tiếng vang, cối xay đột nhiên tách ra.

“Cái đồ phá hoại! Cô hát cái gì!” Lão Miêu mắng ta, chỉ vào cái cối xay bằng gỗ đã bị tách thành mấy mảnh lớn, nói: “Tôi phải làm sao bây giờ!”

“Này, lấy cái gì buộc lại đi!” Sư thúc không muốn người khác mắng tôi nên mở miệng giải vây.

Có vẻ như để bác bỏ ý kiến của sư thúc, ngay khi ông ấy nói xong, chiếc cối xay nhanh chóng bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, và nhìn thế nào thì cũng không ghép lại được nữa.

Sư thúc nhìn tôi muốn khóc không ra nước mắt, sửng sốt nói: “Giai điệu bài hát này uy lực lớn thật!”

“Chị!” Tiểu Bạch tựa hồ bị lời nói này làm cho rất có lỗi, ứa nước mắt nhìn tôi nói: “Nếu nó vỡ, chị của em bị thương…”

Cậu nhóc muốn trèo vào bồn tắm, nhưng vừa nhấc chân liền giẫm phải mảnh gỗ Kiến Mộc, lập tức nghiền nát nó thành cặn gỗ.

“Thằng nhóc này còn hoang đường hơn cả chị gái nó!” Lão Miêu vừa khom người nhặt những mảnh gỗ kia, lập tức chỉ vào Tiểu Bạch mà chửi.

Toàn thân tôi vẫn còn yếu ớt, nhưng khi nghĩ đến tầm quan trọng của Kiến Mộc với chúng tôi, tôi không còn cách nào khác là ra khỏi bồn tắm bò về phía những mảnh vỡ, nhưng khi bò lên phía trước, tôi cảm thấy hơi ấm ở chóp mũi, máu mũi chảy ra, mảnh vỡ của Kiến mộc hút lấy máu tôi như bọt biển.

“Xì! Xì!”

Âm Long dường như rất đau lòng, muốn liếm máu của tôi, ngay khi thò ra ngoài, nó lập tức thu lại, nhanh chóng chạy đi, hai con mắt nhìn chằm chằm vào đám mảnh vỡ của Kiến Mộc.

“Xoạt xoạt!”

Ngay khi tôi đưa tay bịt mũi, tôi nghe thấy xoạt một tiếng, Kiến mộc giống như bị lực lượng gì đó tập trung lại, đột nhiên hợp lại, trên người sư công vang lên một tiếng, một mảnh gỗ mục nát bay ra từ người ông ấy hợp vào Kiến Mộc.

“Đây là?” Vương Uyển Nhu nhìn thấy thì giật mình, nhưng vừa nói xong, tôi đã thấy eo của lão Miêu cũng phồng lên, và một vài bài vị màu màu đen cũng nhanh chóng trượt ra khỏi thắt lưng của ông ấy, hợp thành một khối với Kiến Mộc.

“Đây mới là Kiến Mộc!” Đột nhiên một giọng nói trầm vang lên sau lưng tôi.

Ta vội vàng quay đầu lại nhìn, liền thấy hai mắt Trường Sinh đen như sơn mài nhìn chằm chằm Kiến Mộc, nói: “Phá rồi hợp lại, cổ thần chi huyết mà thành!”

“Cái gì? Con đang nói gì vậy?” Lão Miêu mở to hai mắt nhìn Trường Sinh, tựa hồ muốn nói chuyện, nhưng đôi mắt đen láy lập tức giống như đang nhìn chằm chằm xuống.

“Xì xì!”

Tôi quay đầu nghiêm túc nhìn Trường Sinh, lại nghe được phía sau truyền đến âm thanh hít thở, vội vàng quay đầu nhìn lại!

“Xì Xì!”

Bản thân tôi cũng thở phào, điều đó không quá kỳ lạ sao?

Tôi cùng Trường Sinh suốt đêm chạy đến thôn Đại Tùng chỉ để nghe lời khuyên của một ông cụ, tìm một cây cổ thụ có sức mạnh tâm linh chôn Kiến Mộc xuống cho đến khi mọc chồi thì có thể phá giải cổ, tuy nhiên đầu bếp Ngụy chính là thần của cây cổ thụ đó, và cái cây đã bị đốn hạ, chúng tôi tưởng rằng sẽ không còn cách nào nữa.

Nhưng nơi này không có cây cổ thụ, cũng không chôn trong mười năm, Kiến Mộc tự đem toàn bộ gỗ dung nhập thành một khối, sau đó chậm rãi mọc ra hai cái chồi non.

Đúng vậy, có hai chồi non, không phải màu xanh lục, mà là hai chồi non đỏ tươi, mọc trên Kiến Mộc vừa vỡ tan nát thành vụn gỗ.

“Kiến Mộc này có thể tự dung hợp sao?” Cô nàng mập lúc này đã gầy đi, kinh ngạc nhìn ta chằm chằm nói: “Mọi người tìm đâu ra nhiều như vậy?”

Tôi chưa kịp trả lời, Trường Sinh đã lôi tôi ra khỏi bồn tắm, đặt tôi xuống đất và nói: “Hết độc rồi!”

Lúc này tôi mới nhận ra rằng cơ thể cứng đơ ban đầu đã không còn cảm giác cứng nhắc nữa, thay vào đó tôi cảm thấy rất thư thái.

Trường Sinh vừa đi ra, mặc kệ mọi người phản đối, đứng dậy đến chỗ Kiến Mộc lấy hai chiếc lá nhét vào miệng tôi, sau đó ôm Kiến Mộc vào lòng nói: “Chúng ta trở về tìm đầu bếp Ngụy đi!”

“Được lắm! Trường Sinh cậu làm tốt lắm!” Sư thúc vỗ tay khen ngợi.

Lá vừa cho vào miệng là tan ngay, không còn vị tươi mà lá nên có, thay vào đó là mùi tanh rất lạ.

“Chết tiệt cái thằng nhóc Trường Sinh này!” Lão Miêu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chỉ vào Trường Sinh nói: “Vật này khó có được, con vì sao lại để cho Trương Dương ăn hết?”

Vương Uyển Nhu cũng há hốc mồm không biết phải làm sao, cô ấy sững sờ nói: “Bây giờ cổ đã được giải, lỡ như… lỡ như…”

“Có tôi ở đây thì sẽ không sao! Đi thôi!” Trường Sinh bế tôi đi ra ngoài, “Tôi có lẽ đã biết người phụ nữ đó là ai!”

“Ai vậy!” Sư thúc luôn rất thích các mỹ nữ, lập tức chạy tới, dùng ánh mắt khao khát nhìn Trường Sinh.

Tôi nhìn ánh mắt trong veo của Trường Sinh, đột nhiên cảm thấy mình có chút biết người phụ nữ đó là ai.

Xinh đẹp như vậy, bản lĩnh như vậy, lại còn có phép thuật rất mạnh, có thể điều khiển những phù văn đi cứu giám đốc Lư, hơn nữa làm việc gì cũng tàn nhẫn.

Quan trọng hơn, cô ta nói rằng chúng tôi đã giết đồ đệ của cô ta, có vẻ như người như vậy quả thực có tồn tại.

Chỉ là không ai trong chúng tôi từng nghĩ đến người này…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK